Giang Nam Tiêu không nói thêm gì, đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Giang Vọng Tân, chỉ nói: "Ta đi làm việc đây."
Trước khi đi, bước chân hắn hơi khựng lại, rồi bổ sung: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trong phủ, chờ ta trở lại.”
“Được,” Giang Vọng Tân đợi đến khi hắn đi đến cửa mới hoàn hồn, rồi đáp lại, “Hẹn gặp lại, ca!”
Tiễn Giang Nam Tiêu rời đi, Triệu Nhân cùng y sư nói chuyện xong liền thấy tiểu thế tử vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng cửa mà đại công tử vừa rời đi, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hiện giờ lão gia phu nhân đã không còn nữa, hai huynh đệ nên như vậy, nương tựa lẫn nhau, sống thật tốt với nhau suốt đời.
Triệu Nhân cũng không lên tiếng quấy rầy, lập tức lui xuống phân phó người sắc thuốc.
Chờ đến khi thấy Giang Vọng Tân uống xong thuốc, ông lại đến bếp nhỏ dặn làm chút đồ ăn thanh đạm cho bữa trưa, tiểu thế tử vừa tỉnh dậy đã rót một bụng đầy thuốc, không thể ăn sáng ngay được.
Giang Vọng Tân nói: “Triệu thúc, không cần vội bây giờ đâu.”
Triệu Nhân xua tay, “Tiểu thế tử cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo đến ta.”
Giang Vọng Tân bất đắc dĩ cười một cái, để mặc ông rời đi.
Triệu Nhân đi rồi không bao lâu, một người có thân hình hơi béo, mặt mũi lanh lợi, dáng vẻ vui vẻ chạy chậm vào phòng, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, có vẻ không hợp với dáng người lắm.
“Thế tử”
“Yến Lai.”
Vừa vào cửa, Yến Lai nhìn thấy Giang Vọng Tân, nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên khuôn mặt tròn trịa của nó, “Hôm qua ta đã nói muốn theo hầu thế tử, nếu không thì làm sao lại nôn ra máu chứ.”
Yến Lai vừa nói vừa khóc, như thể chỉ cần hôm qua nó ở lại thì Giang Vọng Tân đã không sao. Ngay sau đó, Yến Lai lại bám vào để cáo trạng: “Hôm qua Triệu quản sự còn không cho ta đến canh chừng thế tử nữa.”
Giang Vọng Tân nghe nó ríu rít nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người này chắn mũi tên thay cậu.
Năm ấy, đúng vào thời điểm mấu chốt của Lận Diễm, Giang Vọng Tân vì đối phương mà bôn ba khắp nơi, từ lâu đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của những hoàng tử khác. Bọn họ không thể lôi kéo cậu về phe mình, liền muốn trừ khử cậu cho hả giận, từng đợt thích khách cứ lần lượt được phái tới.
Yến Lai chính là người đã chắn mũi tên thay cậu mà chết vào thời điểm đó...
Tiểu mập mạp vốn luôn ưa sạch sẽ, lúc chết trên người toàn là máu, nhìn Giang Vọng Tân, “Thế tử, không, không có việc gì đâu.”
Nó vừa nói vừa cười, miệng không ngừng trào ra máu, “Thế tử, ta… ta bẩn quá.”
Giang Vọng Tân nói nó không bẩn, nói nó là người sạch sẽ nhất trên thế gian này.
Nụ cười trên mặt Yến Lai càng tươi hơn, nhưng bàn tay lại từ từ rũ xuống, đôi mắt nhắm lại trước khi nói lời cuối cùng: “Thế tử, Yến… Yến Lai… thật… thật vui…”
Vui vì có thể đồng hành cùng người, vui vì có thể chết vì người.
_
Giang Vọng Tân hồi tưởng từng màn ký ức kiếp trước, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên.
Yến Lai vẫn không ngừng lải nhải, bỗng chốc nhìn thấy thế tử đỏ mắt, những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi trên gò má, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, quanh thân tràn ngập cảm giác cô tịch và cô đơn khó tả.
“Thế… thế tử.” Yến Lai khựng lại, thần sắc có chút hoảng loạn, không biết mình đã nói sai điều gì, hay là do nó nói quá nhiều.
Yến Lai đang suy nghĩ, bỗng nhiên bị ôm chặt.
“Yến Lai…” Giang Vọng Tân khẽ gọi nó.
Yến Lai quỳ bên mép giường, không dám nhúc nhích, “Thế tử, có chuyện gì vậy?”
Giang Vọng Tân không nói gì, rất nhanh liền buông Yến Lai ra.
Yến Lai bị cậu dọa sợ, giọng nói cũng thấp hẳn xuống, bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem phải làm sao để dỗ thế tử vui lên. Đột nhiên, nó bật dậy nói:
“Ôi trời! Trí nhớ của ta này”
“Thế tử, vừa rồi Thẩm thiếu tướng quân có nhắn lại, thiếu tướng quân biết ngài thân thể không khỏe, muốn đến thăm ngài đấy!"
Thẩm thiếu tướng quân từ nhỏ đã lớn lên cùng thế tử, mỗi lần thấy đối phương, thế tử đều rất vui. Yến Lai nghĩ vậy liền nói ra, nói xong liền quan sát sắc mặt của thế tử nhà mình.