Cuối cùng, Giang Nam Tiêu cũng không gọi thái y. Giang Vọng Tân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn thấp thỏm, thần kinh căng như dây đàn.
Huynh trưởng không gọi thái y, nhưng lại ở lại trong phòng cậu không rời, thậm chí còn sai Đỗ Kiến mang cả công vụ cần xử lý đến. Giang Vọng Tân cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng vào người, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Sau chuyện vừa rồi, Giang Vọng Tân vốn chưa sẵn sàng để đối diện huynh trưởng. Giờ bị buộc phải ngồi ngay trước mặt hắn, màu đỏ trên ngươi cậu mãi không chịu tan.
Đặc biệt, thi thoảng, huynh trưởng lại ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc như muốn chắc chắn rằng cậu hoàn toàn ổn.
Mặt Giang Vọng Tân càng thêm nóng, chỉ muốn cuộn người trốn đi. Mãi một lúc sau, cậu mới dần bình tĩnh lại.
Nhờ chuyện lần này, chút xa cách giữa hai huynh đệ trong mấy ngày qua dường như không còn nữa, bầu không khí khi ở bên nhau cũng trở lại thân thiết như xưa.
Giang Nam Tiêu chắc vì bị dáng vẻ kỳ lạ của Giang Vọng Tân làm hoảng thêm lần nữa, nên mấy ngày sau, hắn hay đi sớm về muộn. Cố gắng hoàn thành công việc nhanh chóng để chăm sóc cậu. Mỗi khi xong về nhà, hắn đều ghé Mính Hạnh Cư xem cậu ra sao trước, rồi mới về thư phòng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play