Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, trong phòng ngủ của Mính Hạnh Cư đã có động tĩnh. Là Giang Nam Tiêu chuẩn bị lên triều sớm, cả đêm không ngủ được bao nhiêu nhưng tinh thần hắn vẫn phấn chấn.
Ngược lại, Giang Vọng Tân vẫn còn đang cuộn mình trong chăn, không hề hay biết. Gò má cậu hơi ửng hồng, mày mắt đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Giang Nam Tiêu không nỡ đánh thức cậu, chỉ cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai người đang ngủ: “Ta đi lên triều sớm, đệ ở nhà chờ ta trở lại.”
Trong cơn mơ màng, hàng mi của Giang Vọng Tân khẽ động.
Nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của cậu, Giang Nam Tiêu cong môi, hôn lên khóe miệng cậu, “Sau khi trở về, chúng ta lại đi gặp dì.”
Dứt lời, Giang Nam Tiêu rời khỏi phòng.
Giang Vọng Tân ngủ một giấc đến gần trưa. Cậu vẫn có thể cảm nhận được cơ thể có chút vô lực, nhưng như vậy đã tốt hơn rất nhiều. Nếu là cơ thể trước đây của cậu, e rằng hôn mê một ngày cũng không đủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT