Giang Nam Tiêu nghe vậy liền khẽ bật cười, giọng cười trầm thấp vang lên bên tai, khiến hàng mi Giang Vọng Tân khẽ run.
Ngay sau đó, cậu bị ôm chặt hơn nữa. Chờ đến khi cảm xúc trong lòng hoàn toàn bình ổn, Giang Nam Tiêu mới ôm lấy người kia, bước vào Mính Hạnh cư.
Dù bọn họ đã vắng mặt nhiều ngày, nhưng sân viện vẫn được quét dọn sạch sẽ mỗi ngày.
Mãi đến khi vào phòng ngủ, Giang Vọng Tân mới được buông ra. Cậu khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo chút vui vẻ: “Cảm ơn ca.”
Giang Nam Tiêu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, tâm trạng thư thái hơn vài phần, giọng nói nhẹ nhàng: “Đường xa mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.”
“Thế ca thì sao?”
“Ta còn có công vụ phải xử lý.”
Giang Vọng Tân lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng có chút không nỡ để huynh trưởng rời đi.
Không thể phủ nhận, những lời của huynh trưởng khiến lòng cậu nhẹ nhõm đi phần nào, như thể gông xiềng vô hình đã được tháo xuống, dù đó chỉ là tạm thời. Hai kiếp sống với đủ loại ký ức, chỉ mình cậu hiểu rõ. Không biết khi nào suy nghĩ của cậu lại rơi vào ngõ cụt?. Nhưng ít nhất, trong khoảng thời gian này, cậu muốn ở bên huynh trưởng lâu thêm một chút.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT