Trong Mính Hạnh Cư, chỉ còn lại hai người Giang Nam Tiêu và Giang Vọng Tân. Ánh mắt Giang Vọng Tân vẫn dừng lại ở cổng viện.
Giang Vọng Tân nhìn thấy Triệu thúc từ dáng vẻ khom lưng ban đầu bỗng thẳng người lên rồi xách Yến Lai đi, thầm nghĩ chắc là không sao, nhìn Triệu thúc trông có vẻ rất có tinh thần mà.
Nhớ lại nguyên nhân bị phát hiện lần này, Giang Vọng Tân lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Giang Nam Tiêu: “Huynh trưởng, đã bảo huynh đừng làm gì ở đây mà.”
Cậu che cổ mình lại, không biết sao, đêm qua đến cuối cùng, cậu căn bản không chịu nổi, chỉ có thể bị huynh trưởng ôm rồi tiếp tục, cả người mềm nhũn trên người đối phương, mặc cho hắn tùy ý ra vào. Vì vậy, Giang Vọng Tân cũng không biết tình trạng trên người mình như thế nào.
“Ừ,” Giang Nam Tiêu lên tiếng, “Sau này sẽ không làm ở chỗ đó nữa.”
Giang Vọng Tân nhíu mày, cậu chỉ biết có ở cổ, chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, Giang Vọng Tân đứng dậy đi vào bên trong.
Dưới lớp y phục mỏng manh, những vết đỏ có ở khắp nơi, chúng đập vào mắt Giang Vọng Tân, khiến lòng cậu chấn động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT