Giang Vọng Tân vẫn còn mơ màng, nghe được từ “giúp”, theo phản xạ có điều kiện hỏi: “Vẫn chưa đủ sao?”
Giọng cậu mơ màng, mang theo chút giọng mũi nhỏ, trông vô cùng mệt mỏi.
Hôm nay cậu bị hành hạ đặc biệt lâu, lại thêm ban ngày…
Giang Vọng Tân lúc này đã không còn sức lực để suy nghĩ ý tứ trong lời nói của đối phương.
Giang Nam Tiêu cười, lật cậu lại, mặt hướng về phía mình, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cậu, “Không phải giúp ta, là giúp đệ.”
Giang Vọng Tân phản ứng chậm chạp, đôi mắt gần như khép lại, nghe vậy chỉ chậm rãi nâng mắt lên, ngây người hơn nửa ngày mới đáp lại, “Giúp… ta?”
Vì lo lắng cho thân thể cậu, Giang Nam Tiêu dù có muốn đến mấy cũng chỉ để cậu giúp đỡ, mà Giang Vọng Tân chỉ cần cho mượn tay là được, không có gì quá mức hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play