Tay nải vừa vào tay Đỗ Kiến, liền nghe cái tên đầu trâu mặt ngựa kia rên rỉ: “Đại nhân, tiểu nhân trên người không có đồng bạc nào, chỉ đang thu dọn tay nải chuẩn bị về quê chăm sóc mẫu thân bệnh nặng. Đáng thương lão mẫu thân ta cô đơn bơ vơ, không nơi nương tựa…"
Lời của gã lập tức thu hút đám đông xung quanh.
Giang Vọng Tân nhàn nhạt liếc nhìn người nọ: “Ngươi biết trong tay nải có gì sao?”
Tiếng khóc của tên kia hơi khựng lại: “Ta đương nhiên biết, bên trong là ít bạc và y phục.”
Vừa dứt lời, Đỗ Kiến ngầm hiểu liền mở tay nải ra, một tay giữ chặt người nọ không buông. Kẻ kia còn muốn vùng vẫy, Lâm Tam liền giơ tay túm lấy tay gã, nhấc bổng cả người lên khỏi mặt đất.
Tên kia lập tức gào lên một cách thảm thiết: “Giết người! Giết người rồi—”
Nhưng lời của gã chẳng có tác dụng, liền thấy Đỗ Kiến mở toang cái tay nải kia ra, bên trong chỉ có mấy quyển sách cũ nát và vài hòn đá nhỏ, thêm một bộ y phục vải bố, căn bản không có bạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play