Trùng hợp cùng lúc đó, ở Công Bộ, Vệ Chinh bất ngờ hắt xì một cái. Ánh mắt ông sắc bén, dừng lại trên người đại nhi tử mà ông luôn tự hào, thoáng hiện vài tia ôn hòa, quan tâm nói: “Gần đây con vất vả quá rồi, đến tết Đoan Ngọ cũng không được nghỉ ngơi tử tế.”
Hiện tại triều cục hỗn loạn, tình thế ngầm dậy sóng, không thể lơi lỏng chút nào. Vệ Cầm lại làm việc ngay trước mặt Hoàng đế, lại càng phải thận trọng. Hắn hơi nhíu mày, đáp:“Nhi tử hiểu.”
Vệ Chinh thở dài: “Cái thằng đệ đệ của con gần đây cũng phải trông chừng cẩn thận, kẻo nó ra ngoài gây họa.”
Nhắc đến Vệ Hằng, khóe miệng Vệ Cầm giật giật, “Hôm nay nó vào thư phòng nhi tử lục lọi nửa ngày, cầm cây trường tiêu ra khỏi phủ.” Còn tưởng hắn không biết nữa chứ, ngốc không ai bằng.
Vệ Chinh định mắng.
Liền nghe Vệ Cầm tiếp: “Nó hẹn tiểu thế tử nhà hầu phủ Giang gia đi xem đua thuyền rồng ở thành Tây.”
Vệ Chinh nghe vậy, sắc mặt lập tức dịu đi, “Hừ, cuối cùng thằng nhóc thối đó cũng không đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu của nó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT