Năm ngoái, khi Tôn Tường nói muốn kết hôn anh cũng đã khuyên ông ấy, một cô gái trẻ tuổi như vậy sao lại nguyện ý kết hôn cùng người đàn ông lớn hơn mình gần hai mươi tuổi, chắc chắn là vì tiền. Tôn Tường không thèm để ý, nói nếu muốn tiền thì cứ lấy, ông ấy già rồi cũng không thể nói chuyện tình cảm.
Bọn họ một người vì tiền, một người vì gương mặt và thân thể trẻ trung, mỗi người đều có nhu cầu riêng của mình.
Sau đó Chu Diệu cũng không nói gì nữa, chỉ là giảm bớt số lần đến tìm Tôn Tường. Trước kia chỉ cần Tôn Tường không đi vận chuyển anh đều sẽ đến đây.
“Chị dâu, điểm này tôi và lão Phương có thể làm chứng, Diệu ca quả thật chưa bao giờ nói chuyện với người phụ nữ đó.” Dù rất muốn cười nhưng Nhậm Nghiệp Lương không muốn làm cho Diệu ca và chị dâu có mâu thuẫn, nghiêm túc giải thích nói: “Diệu ca là một người đàn ông tốt “băng thanh ngọc khiết”, thật sự, đúng không lão Phương?”
Phương Thạch Đào gật đầu: “Đúng vậy!”
Ôn Duyệt không nhịn được, cười ra tiếng, buồn bực trong lòng nháy mắt tiêu tan.
Chu Diệu siết chặt nắm tay, hận không thể đánh vào mặt Nhậm Nghiệp Lương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT