Chiếc đồng hồ nữ này được làm từ dây đeo bằng vàng khảm ngọc lục bảo, mặt của đồng hồ cũng là màu xanh ngọc bích, mặc dù Ôn Duyệt nhìn theo tiêu chuẩn thảm mỹ của thế hệ sau nhưng chiếc đồng hồ nữ này cũng rất xinh đẹp.
Nói một cách đơn giản thì nó trông rất có giá trị.
Cô sao lại không biết xấu hổ mà nhận được, xua xua tay từ chối: “Chú Tôn, lễ vật này quá quý giá, cháu không thể nhận, chú lấy về đi thôi.”
“Quý giá cái gì, cũng chỉ có một ngàn đồng thôi.” Tôn Tường không để ý mà xua tay, “Cho em dâu thì em dâu cứ nhận đi, chú và Chu Diệu quan hệ thân thiết, không cần khách sáo với tôi như vậy đâu! Nếu em dâu không nhận thì chính là không xem chú Tôn là người trong nhà, trong lòng chú sẽ không thoải mái!”
Ôn Duyệt nhìn về phía Chu Diệu.
“Nhận đi.” Chu Diệu hơi hơi gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt, “Chú Tôn làm vận chuyển, trong tay có một đội vận chuyển, chút tiền này chỉ cần chú ấy đi một chuyến là có thể kiếm lại được và còn nhiều hơn thế nữa.”
Thì ra là người có tiền, trách không được lại ra tay rộng rãi như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT