Hơn nửa đoạn xích vẫn còn nằm trên mặt đất phía bên ngoài gầm giường, anh cũng không kéo vào trong.

Đây là hành động tỏ ra yếu thế, là cầu xin tha thứ.

Là đang lặng lẽ van nài để Cố Mật Như đừng đánh anh. Anh đang nói với cô rằng, xích vẫn còn đây, anh không thể chạy trốn.

Anh giống như một con chó con lang thang đã bị đánh đến sợ hãi.

Dù có người đến gần, anh kêu lên thật to, thật dữ dội, nhưng đã mất đi dũng khí lao lên cắn người.

Hoặc có thể nói, anh vốn dĩ chưa bao giờ có răng nanh để cắn ai.

Cố Mật Như thở đều nhẹ nhàng, cô ngủ rất say.

Lửa than trong phòng cháy dần đến khi chỉ còn lại một chút tàn hồng, lúc này đã qua canh ba.

Một bàn tay tái nhợt, gầy guộc từ từ vươn ra từ dưới gầm giường nắm lấy chiếc cốc. Anh lặng lẽ uống cạn nước bên trong.

Tiếp theo, anh lại từng chút một đẩy chiếc cốc trở về vị trí cũ.

Suốt cả đêm, Tư Hiến Xuân không hề ngủ, anh sợ rằng chỉ cần anh ngủ, Cố Mật Như sẽ lôi anh ra ngoài.

Và sau đó, chờ đợi anh sẽ lại là những chuỗi ngày bị hành hạ vô tận.

Cả một đêm dài, trong đầu Tư Hiến Xuân thực ra chẳng nghĩ được gì.

Suy nghĩ của anh vẫn còn rời rạc, không đủ để chống đỡ cho những suy tính phức tạp. Anh lúc này chỉ còn lại bản năng sinh tồn và một số phản ứng căng thẳng do chấn thương để lại.

Cả đêm, anh chỉ nhìn chằm chằm lên tấm ván giường phía trên. Đôi mắt xám trắng trong đêm tối trông vô cùng đáng sợ, cứ đờ đẫn dõi vào ván giường.

Hoặc có thể nói, xuyên qua tấm ván giường, anh đang nhìn chằm chằm vào người đang ngủ ở phía trên.

Tư Hiến Xuân không biết vì sao cô lại ngủ ở đây. Anh không thể hiểu được.

Anh nghĩ đến mức đầu đau như búa bổ, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.

Anh vẫn không dám ngủ. Nhưng căn phòng có than sưởi này, đối với anh mà nói, nó thực sự quá ấm áp.

Dù cho chỗ thức ăn và nước anh uống chẳng đủ để đáp ứng nhu cầu của cơ thể.

Nhưng anh quả thực đã đỡ hơn rất nhiều, đặc biệt là trên người anh còn có một tấm chăn.

Không phải đống bông rách hay rơm rạ, mà là một chiếc chăn thật sự.

Dù có phải cuộn tròn dưới đất, thì nó vẫn quá mức ấm áp.

Vì vậy, khi trời gần sáng, ạn thực sự không chịu nổi nữa, bèn cuộn mình trong chăn mà ngủ thiếp đi.

---

Sáng hôm sau, khi Cố Mật Như tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng rõ.

Trong căn nhà này, tuy có không ít nha hoàn và người hầu, nhưng chẳng ai làm việc tử tế. Tất cả vẫn còn đang ngủ rất say.

Cố Mật Như không vội vàng dậy ngay, cô nằm trên giường suy nghĩ về những việc cần làm trong hôm nay rồi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh dưới gầm giường.

Tiếng hô hấp của Tư Hiến Xuân rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ đang ngủ rất ngon.

Cố Mật Như rón rén ngồi dậy, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài.

Cô đi thẳng về phòng mình, lục tìm hộp trang sức. Bên trong vẫn còn khá nhiều thứ, có vài món còn khá đẹp, có thể đổi lấy chút tiền.

Nguyên chủ là một người cực kỳ háo danh, thích được hạ nhân gọi là "Thiếu phu nhân", bình thường ăn mặc cũng toàn đồ tốt.

Bây giờ, những thứ dùng để khoe mẽ này vừa hay có thể mang đi đổi lấy tiền. Sau này còn cần dùng tiền vào rất nhiều việc.

Cố Mật Như dự định trước tiên đổi lấy một ít tiền, đuổi hết đám hạ nhân trong nhà đi, sau đó cô sẽ bán luôn căn nhà này.

Căn nhà này vốn là do Tư Hiến Xuân mua hai gian nhà dân ghép lại vào lúc thành thân.

Theo trí nhớ của cô, nơi họ đang ở là một khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.

Cách thị trấn cũng khá gần, nhưng không thể tính là một phần của thị trấn, nơi này rất nhỏ, từ đầu Đông sang đầu Tây chưa đến nửa canh giờ. Miễn cưỡng gọi là trấn Tân Dương.

Những gia đình quyền quý thực sự, ai lại ở cái vùng hẻo lánh này chứ?

Đợi đến khi thể chất và tinh thần của Tư Hiến Xuân ổn định hơn, Cố Mật Như cũng định chuyển nhà.

Chuyển nhà cần rất nhiều tiền. Bệnh trên người anh chắc chắn cũng không ít, sau này chữa trị cũng tốn kém vô cùng…

Hệ thống không gian có thể dùng điểm đổi lấy tiền, nhưng Cố Mật Như không có thói quen dùng đồ trong hệ thống.

Mỗi khi xuyên vào một thế giới, cô đều muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống ở đó và hòa nhập vào nó.

Cô coi mỗi thế giới là một thực tại, coi những nhân vật trong đó là con người thật sự.

Vì thế, Cố Mật Như quyết định từng bước từng bước mà làm. Trước tiên là bán đi một ít trang sức, đuổi hết hạ nhân để tiết kiệm chi tiêu không cần thiết.

Sau đó bán nhà, lấy tiền chữa bệnh cho Tư Hiến Xuân, có lẽ cô còn có thể thử kinh doanh buôn bán một chút?

Rõ ràng cô xuyên vào một tiểu thuyết cứu rỗi, phải hy sinh và cống hiến cho một nhân vật nào đó.

Nhưng Cố Mật Như không định đi theo con đường hy sinh cống hiến, trong lòng cô đã bắt đầu lên kế hoạch xây dựng lại cuộc sống.

Cô gói hết số trang sức trên bàn trang điểm vào một tay nải nhỏ, chuẩn bị ra chợ hỏi giá.

Khu vực này có quá nhiều người quen biết cô, danh tiếng của cô lại không tốt, rất có thể sẽ bị ép giá.

Cố Mật Như quyết định nếu giá hợp lý thì bán, không hợp lý thì đi sang thị trấn khác thử xem.

Vì vậy, khi đám hạ nhân vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài thức dậy, thì Cố Mật Như đã gói ghém hành lý gọn gàng, sải bước rời khỏi viện.

Lúc này, con phố chính của trấn Tân Dương cũng bắt đầu náo nhiệt.

Nơi này không quá phồn hoa, không có những thứ hào nhoáng rực rỡ, chỉ có nhiều nhất là các quán ăn vỉa hè nhỏ.

Hương thơm của bánh bao, hoành thánh, mì sợi bốc lên trong làn sương sớm.

Cố Mật Như sáng nay đã rửa mặt chải đầu, nhưng chưa ăn gì, cô đang định tìm một chỗ lấp đầy bụng.

Vừa đi được mấy bước, cô bỗng nghe có người gọi:

“Tiểu Như?”

Cố Mật Như hoàn toàn không nhận ra người ta đang gọi mình.

Lại bước thêm hai bước, cô bị ai đó túm lấy cánh tay, kéo mạnh một cái.

Cô quay người lại, nhìn thấy một nam nhân có đôi mắt lồi, bụng phệ, trông chẳng khác gì một con ếch đội lốt người.

Ông ta cười cười với cô:

“Sao nào? Leo lên giường lão gia xong là không nhận người à?”

Đôi mắt Cố Mật Như quét một lượt từ trên xuống dưới người đàn ông này, ánh nhìn như tia X quang.

Rồi từ trong ký ức, cô lục ra được thông tin về ông ta.

Tình nhân thứ n của nguyên chủ.

Cố Mật Như dựa theo ký ức, nhanh chóng lôi ra bối cảnh của tình nhân thứ n này.

Ông ta ăn mặc như người đứng đắn, nhưng thực ra là một gã đồ tể khá nổi tiếng trong vùng mười dặm tám thôn này. Những năm gần đây, việc làm ăn ngày càng phát đạt, ông ta không tự tay giết lợn nữa mà thuê một nhóm người giết lợn bán thịt.

Rồi sống sờ sờ mà ăn đến mức trông như một con lợn đứng thẳng. Trớ trêu thay, ông ta lại có một cái tên rất văn nhã, gọi là Trương Văn Ngôn.

Ánh mắt Cố Mật Như rũ xuống, từ đôi tai dày thịt của ông ta cuối cùng dừng lại trên cái bụng “mang thai mười tháng” kia.

Tạm thời cô cũng hiểu được lý do nguyên chủ qua lại với ông ta.

Đi theo Trương lão bản là có thịt ăn.

Trương Văn Ngôn năm nay bốn mươi sáu tuổi, vì trong nhà có một bà vợ dữ dằn nên không dám cưới thiếp.

Nhưng vợ ông ta cũng không quản quá chặt, chỉ mắt nhắm mắt mở để ông ta cầm ít tiền ra ngoài mua vui.

Nguyên chủ ở bên ông ta chỉ vì tiền. Mà Trương Văn Ngôn cũng chịu chi.

“Sao nhìn gia chằm chằm thế?” Trương Văn Ngôn trợn tròn đôi mắt đục ngầu, mí mắt dưới chảy xệ gần tới má.

Cố Mật Như chẳng cảm thấy ghê tởm gì, ngược lại còn thấy lão Trương này rất chân thực. Xuất thân đồ tể mà, kiểu phất lên này cũng là bình thường thôi.

“Trương lão bản à, chào buổi sáng. Nhìn con đường ông đi tới đây... chắc là vừa từ chỗ Tiểu Thúy ra nhỉ?”

Cố Mật Như nói xong, nhìn lướt qua con đường sau lưng Trương lão bản.

Đó là một con hẻm nhỏ, một số nhà còn treo lụa đỏ trên cửa, lất phất bay trong gió.

Là một con phố thanh lâu.

Trong ký ức nguyên chủ, Trương lão bản có một tình nhân ở đó—một góa phụ trẻ có tên Tiểu Thúy.

Chồng Tiểu Thúy mất sớm vì bạo bệnh, cha mẹ chồng thì già yếu, bản thân còn phải nuôi hai đứa con nhỏ, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Cô ta còn trẻ, cũng có chút nhan sắc, dịu dàng nhỏ nhẹ, lại khéo tay, nấu ăn ngon khiến Trương lão bản từ trên xuống dưới đều hài lòng, cô ta được Trương lão bản chăm sóc khá chu đáo.

Nguyên chủ coi Tiểu Thúy là tình địch, mỗi lần biết Trương lão bản tới chỗ cô ta là lại làm ầm lên.

Nhưng Cố Mật Như thì chẳng có tí tâm tư ghen tuông nào. Không phải cô xem thường Trương lão bản, mà là cô nhìn ông ta từ một góc độ khác.

Ví dụ như hiện tại, lão Trương đang đứng trước mặt cô, hòa cùng hương thơm bánh bao bay đến từ cuối phố.

Trong mắt Cố Mật Như, ông ta trông chẳng khác nào một cái bánh bao thịt khổng lồ.

Cố Mật Như chào hỏi rất lịch sự, cô đứng từ trên cao nhìn xuống Trương lão bản, khóe môi hơi nhếch lên.

Giọng điệu khách sáo vô cùng: “Tay nghề của Tiểu Thúy tốt lắm, xem ra Trương lão bản ăn no rồi nhỉ?”

Trương Văn Ngôn nghe câu này, lập tức hiểu ra cô nàng tình nhân nhỏ của mình đang ghen.

Ông ta rất thích nhìn tình nhân ghen. Như mọi lần, ông ta tiến lên một bước, định kéo tay nàng nói vài lời ngon ngọt, cùng lắm là cho ít bạc, thế là xong.

Nhưng hôm nay, ông ta vừa bước tới, tay còn chưa kịp vươn ra thì đã khựng lại giữa không trung.

Trương lão bản ngước lên nhìn Cố Mật Như, bỗng dưng ông có cảm giác gì đó sai sai…

Tình nhân của ông... trước giờ có cao thế này không?

Sáng sớm mùa đông không đủ ấm áp, nhưng ánh sáng lại rất chói mắt.

Chói mắt nhất chính là cảnh Cố Mật Như và Trương Văn Ngôn đứng đối diện nhau—cô cao hơn ông hẳn một cái đầu.

Cố Mật Như cao 1m74, đây là chiều cao nguyên bản của cô. Bao nhiêu năm qua, dù cho hệ thống có khuyên rằng dáng nhỏ nhắn dễ làm nhiệm vụ hơn thế nào đi nữa, cô cũng chưa từng thay đổi.

Còn Trương Văn Ngôn, trông lắm cũng chỉ tầm 1m6 hoặc hơn một chút, nếu không thì sao lại giống một con heo đứng thẳng thế này chứ?

Hai người đứng cạnh nhau thế này, Trương Văn Ngôn lập tức cảm thấy như có một áp lực vô hình.

Mà ông thì cực kỳ ghét phụ nữ cao hơn mình.

Nhớ tới bà vợ của mình, mỗi lần tát ông, tay bà ta nặng dã man, đến mức ông choáng váng cả người.

Ông ra ngoài tìm tình nhân, chẳng phải là để tìm người nhỏ nhắn mềm mại, dịu dàng hiểu chuyện sao… Nhưng sao trước giờ ông lại không nhận ra tình nhân bé nhà mình cao thế này nhỉ?

Ông lục lại trí nhớ, cố gắng hồi tưởng những lần thân mật giữa hai người, nhưng... không nhớ ra được gì cả.

Tất nhiên rồi, dù có thay đổi nhân vật, nhưng mấy đoạn hạn chế độ tuổi thì hệ thống đã làm mờ hết.

Thế là Trương Văn Ngôn nhìn Cố Mật Như, ông nhìn gương mặt lạnh nhạt của cô thì bỗng dưng cảm thấy tay mình cứng ngắc, không dám đưa ra nữa.

Ông sợ cô ta đột nhiên hóa thành bà vợ của mình rồi cho ông một bạt tai đến chóng mặt mất.

Cố Mật Như đưa tay xoa nhẹ thái dương, cố gắng để nét mặt mình ôn hòa hơn.

Nhưng vốn dĩ dung mạo của cô đã mang nét lạnh lùng, khi cười còn có cảm giác như đang giễu cợt. Nhất là khi cô đứng ở góc cao nhìn xuống.

Trương Văn Ngôn sợ đến mức lùi lại một bước. Tay ông đâu còn dám vươn ra nữa?

Cố Mật Như thì không vội vã cắt đứt quan hệ với mấy tên tình nhân này, cũng chẳng thèm né tránh họ.

Cô suy nghĩ một chút, hơi nghiêng mặt đi. So với chính diện, góc nghiêng của cô có phần dịu dàng hơn.

Cô dùng giọng nói trầm thấp, mượt như tiếng đàn violon: “Ta còn chưa ăn sáng, hay là Trương lão bản mua cho ta mấy cái bánh bao đi?”

Thế là Trương Văn Ngôn cứ thế mà đi theo cô.

Bình thường, “Cố Mật Như” không dám đi đứng ngang nhiên trên phố thế này. Vì dù sao cô cũng là con dâu của Tư gia mà lại dính dáng với đàn ông nhà họ Trương. Ai ai cũng biết hai người có tư tình, nhưng vẫn thấy mất mặt.

Nhưng Cố Mật Như chẳng thèm để tâm.

Cô bước đi vừa nhanh vừa vững, lưng thẳng tắp như cây tùng, khí thế bức người.

Cô đi phía trước như một quan viên tuần tra, thỉnh thoảng còn dừng lại đợi tên “lính quèn” phía sau.

Còn giục giã vài câu: “Trương lão bản, thân thể này của ông phải tập thể dục đi thôi.” Mập quá rồi, dễ bị cao huyết áp lắm.

“Ngươi ngày thường...” chẳng lẽ cũng cao thế này sao?

Trương Văn Ngôn đi theo sau Cố Mật Như trông y như một tên tiểu lâu la. Giữa hai người hoàn toàn không có chút ái muội nào.

Mấy người bán hàng hai bên phố nhìn thấy hai người đi cùng nhau, dù họ đều nhận ra nhưng hôm nay chẳng ai dám mở miệng châm chọc.

Trương Văn Ngôn chạy một hồi toát cả mồ hôi, lời định nói ra lại sửa thành: “Trước đây ngươi gọi ta là Trương ca ca mà?”

Cố Mật Như hơi ngừng lại, thuận miệng đáp: “Trương ca ca.”

Cô nói ba chữ này dứt khoát, gọn gàng, không chút lả lướt.

Đừng nói là tình tứ, nghe cứ như có một thanh đao chém thẳng vào mặt Trương lão bản vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play