Cuối cùng, Cố Mật Như cũng hết cách, cô đành mặc kệ Lâm Chung.
Tính luôn cả thời gian Cố Mật Như chạy đến Phí Thành cứu Lâm Chung, bọn họ đã ở Phí Thành đúng hai mươi ngày, rồi mới lên đường trở về Thiên La Sơn Trang.
Trời lúc này đã rất lạnh, cưỡi ngựa đi đường quả thực quá cực nhọc, hơn nữa tuy vết thương trên người Lâm Chung đã đủ lành để đi lại ngồi nằm bình thường, nhưng vẫn không thể chịu nổi xóc nảy hay vận động mạnh.
Cố Mật Như mua một chiếc xe ngựa, để thuộc hạ đi trước, còn cô và Lâm Chung thuê một phu xe, chầm chậm đánh xe về hoàng thành.
Bên trong xe trải đệm mềm dày, còn đặt cả bình nước ấm, Cố Mật Như và Lâm Chung ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn nhỏ. Cố Mật Như ăn bánh uống trà đọc sách nhàn nhã, còn Lâm Chung thì quăng ám khí vào từng góc tường của xe nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dính trên người Cố Mật Như.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, bình thường ở trong phòng dù bị Lâm Chung nhìn theo cũng đành chịu, nhưng giờ hai người gần như ngồi đối mặt thế này, mà cứ bị anh nhìn chằm chằm khiến Cố Mật Như có chút chịu không nổi.
“Ta thực sự sợ ngươi đột nhiên ném ám khí vào người ta đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play