Dương Thuận và trưởng phòng nhân sự nhìn nhau, cùng nhau đi về phía bên phải.
Tạ Sâm đi theo hai người họ đi về phía đại sảnh ở lầu một, ngoài cửa là bốn năm người, có hai người mặc đồ trắng giống Dương Thuận, đồ của dưỡng hộ sư, đang cúi người xin lỗi với một người đàn ông mặc áo sơ mi màu tím.
“Thật xin lỗi, em không cố ý, thật xin lỗi.”
“Xin lỗi có ích gì!” Giọng người đàn ông áo tím khá nghẹn ngào, mắt đỏ lên: “Tiểu Nhĩ bị cậu làm bị thương rồi, bây giờ nó sợ như vậy lỡ đâu sau này nó sợ chích luôn rồi sao?”
Trong tay cậu ta ôm một cục bông trắng, cục bông chôn hết người vào lòng thanh niên chỉ lộ ra một cái đuôi ngắn ngủn, dưới cái đuôi còn dính vết máu, hoàn toàn nổi bật trong bộ lông trắng.
Cậu ta vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng cục bông trắng, vỗ về nó, quay lưng đi chuẩn bị ra ngoài: “Tôi nhất định sẽ khiếu nại chỗ của các người, để xem sau này còn có ai dám đem Khế ước thú đến đây điều trị nữa.”
“Xin đợi đã.” Dương Thuận lên tiếng, giọng của anh rất nhẹ nhàng, dễ dàng khiến người ta thấy thiện cảm. Có lẽ do vậy mà người đàn ông áo tím dừng chân, cậu ta nhìn về phía Dương Thuận.
Vừa nhìn thấy Dương Thuận, sắc mặt của cậu ta càng trở nên khó coi: “Giám đốc Dương, tôi nghĩ rằng khâu tuyển dụng của các anh nên khắt khe hơn một chút.”
Trong lòng dưỡng hộ sư đó đã áy náy, nghe cậu ta nói vậy càng thấy ủy khuất hơn, nhỏ giọng nói: “Nó bất ngờ duỗi chân nên em mới bất cẩn làm nó bị thương, em không cố ý, em chuyên nghiệp lắm.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT