Tạ Sâm nói xong thì tiếp tục thái thịt, vừa thái vừa nói: “Tôi thấy anh khá tốt nên muốn kết thêm bạn, nếu hợp tính nhau có thể chơi với nhau lâu dài.”
Maine suy ngẫm một lúc rồi cười cười. Người tốt? Hắn chỉ thương hại Tạ Sâm nên mới ra tay giúp y.
“Tôi không có bạn, cũng không cần có.”
Tạ Sâm sửng sốt, động tác trên tay ngừng lại, y quay đầu nhìn Maine. Hắn khoanh tay trước ngực, tựa người vào khung cửa, dáng vẻ thản nhiên, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười, dường như người ban nãy nói lời tuyệt tình không phải hắn.
Tạ Sâm chớp mắt, dùng giọng điệu ông cụ non khuyên hắn: “Con người… Thì đừng có nhìn quá cao, anh đẹp trai cũng không thể yêu cầu bạn của mình cũng đẹp cỡ anh được! Một mình thì có gì vui, con người chung quy phải có bạn.”
Maine nhìn khuôn mặt trắng trẻo, nghiêm túc trước mặt, cười khẽ, giọng điệu đầy chế giễu: “Không phải do chuyện này.” Hắn hất cằm: “Nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ.”
Tạ Sâm nhìn đồng hồ rồi vội nói: “Tôi tự làm được, anh đi ngủ đi.”
Maine im lặng trong giây lát rồi gật đầu, chỉ vào cái nút trên tường ở gần cửa bếp: “Đóng cửa lại, mở hệ thống cách âm.” Thấy Tạ Sâm gật đầu hắn mới xoay người về phòng.
Tạ Sâm rửa tay sạch sẽ, đi tới nghiên cứu cái cửa, dựa theo hướng dẫn của Maine đóng cửa lại, mở hệ thống cách âm.
Hồi nãy y chỉ mới vỗ tay vài cái đã đánh thức hắn, chứng tỏ hắn là người ngủ không sâu giấc.
Tạ Sâm lại tiếp tục thái thịt đột nhiên nhớ ra y vẫn chưa hỏi tên của anh đẹp trai! Mà nghĩ lại thì người ta đẹp như vậy nhất định rất nổi tiếng ở trường, giờ mà y hỏi thì chắc chắn hắn lại thấy y có vấn đề.
Tạ Sâm nhanh chóng nướng chín thịt, trong phòng bếp tràn ngập mùi thịt nướng, y cắn thử một miếng lập tức tán thưởng bản thân, ngon hơn mua ngoài tiệm nhiều.
Y bưng dĩa thịt ra, vừa đến cửa thì dừng bước, y nghĩ thầm giờ mà ra ngoài ăn lại quấy rầy đến chủ nhà thế là y dứt khoát quay vào trong, dựa vào kệ bếp, từ từ ăn.
Đang ăn thì bên vai phải y truyền đến một cảm giác ấm áp, y lập tức gọi lớn trong đầu: “A Đan, A Đan!”
“Ủa, sao giờ này mà anh còn thức vậy?” Bé con hết sức ngạc nhiên nói.
Tạ Sâm kể lại mọi chuyện xảy ra lúc chiều cho bé nghe: “Anh cũng không biết chuyện đó là sao, tự nhiên lại mất khống chế.”
A Đan im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Không phải em đã nhắc anh rồi sao, sau mỗi tám tiếng hoạt động thì phải nghỉ ngơi.”
“Quả nhiên là em biết nguyên do, em mau nói đi, mọi chuyện là sao?”
A Đan nói: “Em được duy trì bởi hai loại năng lượng, năng lượng bản thể và năng lượng hệ thống, năng lượng bản thể xây dựng hệ thống theo dạng tồn tại cố định, năng lượng hệ thống được cung cấp hằng ngày, có hao hụt và thăng cấp, liên quan đến những thực vật mà ký chủ đã kích hoạt.”
“Lúc đó em chỉ muốn cứu mạng anh chứ không ngờ chúng ta sẽ vượt thời gian, trong quá trình xuyên không em đã bị ảnh hưởng mạnh mẽ khiến cho năng lượng bản thể rơi mất chỉ còn lại một phần nhỏ trong cơ thể của anh.”
“Do năng lượng trong người anh không đủ nên độ phù hợp với cơ thể này không đạt được 100% nên mỗi tám giờ trôi qua anh sẽ bị chút di chứng nhỏ.”
Tạ Sâm hít một hơi thật sâu: “Đây mà gọi là chút di chứng nhỏ? Liệu anh có bất ngờ bị hồn rời khỏi xác không?”
“Không đâu!” A Đan đột nhiên lớn tiếng: “Chỉ cần anh chú ý sức khỏe thì sẽ không sao.”
“Không có cách giải quyết sao?”
“Có!” A Đan ngẩng cao đầu nói: “Chỉ cần tìm được năng lượng đã rớt mất của em sau đó em chuyển một phần năng lượng đó cho anh là xong.”
Tạ Sâm vừa nghe có cách thì an tâm hơn chút: “Tìm kiểu gì? Tìm ở đâu?”
“… Chờ năng lượng em nhiều chút nữa thì mới cảm ứng được.” A Đan dừng chút rồi nói: “Có lẽ là chờ khi anh kích hoạt đủ ba loại thực vật là em có đủ năng lượng rồi.”
Ba loại thực vật? Tạ Sâm nghe qua như sét đánh ngang tai, y ở mạt thế hơn một năm cũng chỉ kích hoạt được hai loại thực vật, loại đầu cần 10 năng lượng, loại thứ hai cần 100 năng lượng hơn nửa để hệ thống trực tiếp mọc ra trái cũng cần phải tốn năng lượng.
Y chà mặt, tự an ủi bản thân. Lúc đó là mạt thế nên ít người do đó con đường kiếm năng lượng cũng rất gian nan sau này khi y cho người ta đồ ăn để kiếm năng lượng lại bị phản bội nên mới cảnh giác do đó số việc tốt y làm không còn nhiều nữa.
Cuối cùng do nhân loại càng lúc càng ít nên y quyết định núp ở một ngôi nhà dưới quê, đóng cửa trồng trọt, cách ly với sự hỗn loạn bên ngoài nên lâu dần không còn thu thập được năng lượng nữa.
Đây là một thế giới hòa bình, dân số của hành tinh Thú lại đông, nhất định sẽ dễ kiếm năng lượng hơn khi ở mạt thế!
Tạ Sâm tự an ủi bản thân xong thì nghĩ đến một chuyện, hơi lo lắng nói với A Đan: “Anh không thấy giao diện hệ thống.”
“Chờ anh kích hoạt được thực vật sẽ thấy thôi, cũng may trong người anh có năng lượng của em nếu không em sẽ tạm thời bị đóng băng đến lúc đó anh còn không thể kích hoạt thực vật.”
Tạ Sâm cũng thầm thấy may mắn, y nghe A Đan nói tiếp: “Em sắp ngủ rồi, mười hai tiếng sau nếu có vấn đề gì thì anh cứ gọi em dậy, nếu không có chuyện thì cứ để em trữ năng lượng, nếu không phải còn chưa nói hết mọi chuyện với anh thì em cũng không dậy giờ này đâu.”
Tạ Sâm nhanh chóng khen ngợi: “Em tỉnh rất đúng lúc, đúng là thua Gia Cát Lượng mỗi cây quạt, em chắc chắn là hệ thống đỉnh nhất thế giới. Em yên tâm đi, anh sẽ nhanh chóng giúp em hồi phục!”
A Đan bật cười thích thú: “Em tin anh mà, anh là chủ nhân tốt nhất.”
Tạ Sâm cũng mỉm cười, cả hai người họ đã quen tâng bốc lẫn nhau.
Sau khi xác nhận A Đan đã ngủ say, y ăn xong dĩa thịt, lau dọn nhà bếp rồi mới rón rén về phòng, đánh răng rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau y dậy rất sớm, từ từ mở cửa phòng ra, y thấy cửa phòng bên cạnh vẫn còn đóng thì nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, đóng cửa rồi bật hệ thống cách âm.
Maine vừa mở cửa đã ngửi được mùi thịt nướng, hắn đi đến phòng khách thì thấy Tạ Sâm đang khom lưng dọn một bàn đồ ăn. Thiếu niên mặc một cái áo thun rộng thùng thình, khi y cúi xuống làm vạt áo kéo lên, để lộ cái eo vừa thon vừa gầy.
Tạ Sâm bỏ dĩa đồ ăn xuống, quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Maine, y thầm cơ ngợi gương mặt tươi mơn mởn của hắn, nở một nụ cười tươi: “Rửa mặt xong rồi hả? Tôi có nấu đồ ăn sáng rồi, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không.”
Maine liếc mắt nhìn lên bàn, trên bàn là một dĩa đồ ăn gồm thịt nước và trứng chiên, trứng chiên lòng đào, nhìn rất ngon mắt.
Hắn xoay người đi vào phòng bếp, Tạ Sâm vội vàng nói: “Đừng lo, ăn xong tôi sẽ lau dọn phòng bếp sạch sẽ, đảm bảo như chưa bắt đầu.”
Maine không đáp, hắn từ phòng bếp bưng ra hai ly nước, miệng ly còn bốc khói.
Tạ Sâm biết bản thân hiểu lầm nên mỉm cười nhận ly nước rồi nói: “Cảm ơn, tôi còn tính hỏi nước để ở đâu.”
Maine cúi đầy ăn thịt, Tạ Sâm chớp ắt, thầm đoán xem hắn có phải mắc bệnh tự kỷ khi vừa ngủ dậy không mà sao nãy giờ nãy giờ không nói tiếng nào vậy?
‘Leng keng’ Âm thanh thông báo vang lên trong đầu y. Tạ Sâm sửng sốt, y vừa xa lạ lại vừa thấy quen thuộc với âm thanh này, trước mặt y xuất hiện một dòng chữ nhỏ [Năng lượng cảm kích nhận được: 2; Tổng số: 2]
Y kinh ngạc nhìn người đàn ông mặt vô cảm đang ăn thịt, lại nhìn thanh năng lượng cảm kích trên đầu hắn đã hạ xuống còn 8/10, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bề ngoài thì lạnh lùng, ngầu ngầu thì ra bên trong đang âm thầm cảm kích!