Hoàng đế xuất cung đến thăm lão thừa tướng đang bệnh nặng, trên phố có rất nhiều người xếp hàng mua bánh đậu đỏ Thẩm Ký, tiểu thái giám bên cạnh vội vàng chạy đi mua một phần mang về, hắn thử một miếng, mắt sáng lên: - Không tệ, đưa một phần cho hoàng hậu.
Tiểu thái giám hành lễ hô “Vâng”, đã quá quen với cảnh này, bệ hạ bọn họ là như vậy đấy, thấy thứ gì đẹp, đưa cho hoàng hậu một phần, thấy thứ gì thú vị, đưa cho hoàng hậu một phần, món ăn ngon món đồ thú vị, chỉ cần hoàng đế cảm thấy tốt, đều phải đưa cho hoàng hậu một phần.
Tiểu thái giám mang bánh đậu đỏ về cung, vị hoàng hậu kia nếm thử một miếng, không nói ngon, cũng chẳng nói dở, tiểu thái giám nghi ngờ hoàng hậu không biết cười, hắn đã hầu hạ trong cung nhiều năm, chưa từng thấy hoàng hậu cười lần nào. Hoàng đế cũng là một người mặt lạnh, đúng lúc để hai tảng băng này đông cứng chung với nhau.
- Hoàng thượng còn chưa trở về?
Hoàng hậu tảng băng mở miệng. Giọng nói lạnh lẽo như băng vụn, tiểu thái giám vội quỳ sụp xuống: - Nô tài không biết.
Hoàng hậu phất tay bảo hắn lui ra.
Đến tận ban đêm, khi cửa cung sắp đóng, Di Lục mới vội vã trở về. Vừa vào cung đã đi thẳng tới chỗ Diên Cảnh, đèn vẫn còn sáng, Diên Cảnh vừa đọc sách vừa chờ hắn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sau khi tắm gội rồi lên giường ngủ, Di Lục đau eo, Diên Cảnh bèn xoa bóp cho hắn, trong ổ chăn ấm áp thoải mái, Di Lục nheo mắt thiu thiu ngủ, bàn tay vô thức ôm lấy Diên Cảnh, chạm phải đỉnh đầu trơn bóng, bèn lẩm bẩm một câu: - Nếu ngươi để tóc dài, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.
Nói xong hắn đã ngủ thiếp đi, Diên Cảnh nhẹ tay kéo chăn gấm đắp cho hắn.
- Ừm.
Không có thêm bất kỳ lời nào nữa.
Dư Tụng đến đưa Nhuận Trạch Lộ cho sư huynh như thường lệ, từ sau khi hắn không còn khuyên sư huynh giết thê chứng đạo, mỗi lần hắn hỏi sư huynh có yêu Di Lục tiên quân hay không, sư huynh đã không còn quả quyết phủ nhận như lúc trước, nhưng cũng chưa từng thừa nhận.
- Sư huynh à, huynh không yêu tiên quân thật à? Tối nào hai người cũng lên giường…
Câu kế tiếp đã bị ánh mắt lạnh như băng của Diên Cảnh chặn đứng, Diên Cảnh sờ con dao găm lóe ánh sáng lạnh trong tay: - Ngươi thấy rồi.
Dư Tụng nuốt nước miếng, sống lưng lạnh toát: - Không có thấy, ta nghe.
Soàn soạt, dao găm tra vào vỏ ma sát ra tiếng chói tai, Diên Cảnh duỗi tay: - Sau này không được nghe.
- Ừm.
Dư Tụng gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chưa chết hẳn: - Vậy rốt cuộc huynh yêu Di Lục tiên quân hay là không yêu Di Lục tiên quân?
Diên Cảnh như không nghe thấy, chỉ đưa tay ra phía trước, giọng lạnh như băng: - Thuốc.
Thôi được rồi, Dư Tụng đưa thuốc xong thì chuẩn bị đi, nhưng lại bị sư huynh gọi lại, Diên Cảnh lạnh mặt, rất lâu rất lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu: - Làm tóc ta dài ra.
Dư Tụng không hiểu vì sao, nhưng vẫn từ chối: - Sư huynh, huynh điên rồi hả? Bọn họ vốn đã coi huynh là yêu tăng, nếu tóc huynh đột ngột dài ra chỉ sau một đêm, đám quan viên chắc chắn sẽ coi huynh là yêu quái mà thiêu chết, đến lúc đó Di Lục tiên quân sẽ đau lòng biết bao.
“…”
Diên Cảnh im lặng, rồi lại im lặng. Cuối cùng vươn một ngón tay: - Một đêm.
Vì thế ban đêm khi đi ngủ, Di Lục bèn phát hiện hoàng hậu nhà mình từ đầu trọc biến thành tóc dài tới eo, hắn không kịp giật mình, bàn tay đã chạm vào sợi tóc mềm mượt.
Hoàng hậu có vẻ ngập ngừng, một lúc lâu mới lên tiếng: - Tóc chỉ dài được một buổi tối, ngươi, hãy quý trọng.
Thấy Di Lục vẫn lạnh (ngơ) lùng (ngác) sờ tóc y, bèn bổ sung thêm một câu: - Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ để tóc.
Ngày tháng ở trần gian luôn trôi qua rất nhanh, hoặc có lẽ vì sức khỏe của Di Lục không tốt, hắn tuổi xuân đã chết sớm. Trước khi chết, hắn truyền ngôi cho một hậu duệ hoàng thất kính trọng Diên Cảnh nhất, những kẻ từng bất kính với hoàng hậu đã bị đuổi ra khỏi hoàng thành từ lâu.
Mặc dù biết sau khi chết hắn sẽ lập tức trở về tu chân giới, nhưng Dư Tụng vẫn khóc bù lu bù loa, nước mắt giàn giụa, hu hu hu hu đau lòng quá, trước khi chết Di Lục tiên quân không chịu gặp sư huynh, chắc chắn là cảm thấy dáng vẻ bệnh tật của mình khó coi.
Dư Tụng bị ép phải ẩn thân đưa sư huynh vào tẩm điện của Di Lục. Vị quân vương này chăm chỉ vất vả nửa đời, ngay cả những giây phút cuối cùng cũng muốn dành cho nước Tống.
Mặt mày hắn nhợt nhạt, cố chống để đọc hết di chiếu cho triều thần và tân đế, cuối cùng gọi tân đế đến bên giường, trong tay vẫn nắm chặt một chuỗi Phật châu do Diên Cảnh tặng.
Trước đây khi phụ hoàng lâm chung từng dặn, ai cũng nói hòa thượng Diên Cảnh là yêu tăng, có thể sẽ gây họa cho giang sơn xã tắc. Phụ hoàng không ép ngươi tổn thương hắn, nhưng ngươi cũng không được quá sủng ái hắn, coi như vì giang sơn của nước Tống, vì thần dân của ngươi.
Di Lục đã đồng ý, giờ đây chỉ muốn bù đắp đôi chút cho người nọ.
- Cả đời này của trẫm, nếu nói có lỗi với ai, thì chỉ có mỗi hoàng hậu, trẫm sợ nếu nuông chiều sẽ gây ra tai họa làm tổn thương bách tính, vì vậy không dám sủng ái quá mức. Sau khi trẫm đi, mong ngươi thay trẫm chăm sóc y thật tốt.
Tân đế nghẹn ngào đồng ý, các đại thần trong triều cũng lần lượt rơi nước mắt, tuy trong lòng đau buồn, nhưng bên cạnh đó cũng cạn lời, bệ hạ đối với hoàng hậu, vì y mà để trống hậu cung, vì y mà ăn chay hai mươi năm, vì y mà làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, vậy mà còn gọi là sợ sẽ kiêu căng, không dám sủng ái quá mức, hắn thiếu điều yêu chiều người ta lên tận trời xanh luôn rồi, còn muốn sủng ái như thế nào nữa?
Theo tiếng hét bén nhọn “Bệ hạ băng” của thái giám, tiếng khóc lập tức vang vọng khắp hoàng cung, một thái giám khác vừa lăn vừa bò chạy vào.
- Thái hậu đã đi theo tiên đế rồi!
Dư Tụng gào khóc nhìn đế hậu được hợp táng, sau khi trở về tông môn bèn phát hiện vẻ mặt người khiến hắn rơi nước mắt vẫn lạnh tanh: - Lúc ta bế quan không có ai đến tìm ta sao?
Đúng vậy, trong lòng sư huynh nhà hắn chỉ có đại đạo, sau khi lịch kiếp thất bại, trở về là lập tức bế quan tu luyện, nhưng mà, khóe miệng Dư Tụng co giật: - Sư huynh, ngươi mới bế quan có nửa canh giờ, từ Ứng Kiếp Ti ngự kiếm đến Thiên Kiện Phong nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ, cho dù có người đến tìm huynh thì huynh cũng phải đợi thêm một lúc nữa.
- Ừm.
Diên Cảnh thở dài: - Thôi.
Sau đó y trở về chỗ ở của mình, dọn sạch bảo khố, mang theo mười mấy chiếc nhẫn trữ vật đầy ắp rồi ngự kiếm bay về hướng Ứng Kiếp Ti, giữa đường bắt gặp Di Lục đang đến Thiên Kiện Phong.
- Ngươi…
Di Lục còn đang ngơ ngác thì hai tay đã bị người ta nắm lấy, mỗi ngón tay được đeo một chiếc nhẫn trữ vật, mấy chiếc nhẫn còn dư thì được Diên Cảnh tìm dây chuyền xâu vào rồi đeo lên cổ Di Lục.
Y vừa lòng gật đầu: - Đây là của hồi môn, ngươi qua cưới ta.
Ngoại truyện:
Dư Tụng vừa nhận một tiểu đồ đệ, thiên linh căn, phải gọi là căn cốt phi phàm, thiên phú xuất sắc, khi chọn đạo, nàng nói với Dư Tụng mình muốn tu vô tình đạo, vì vậy hỏi thử ý kiến sư phụ.
Dư Tụng nhớ lại sư huynh và đạo lữ của sư huynh nhà mình, rồi nghĩ đến biết bao nhiêu tiền bối vô tình đạo trước đó, kiên định đưa ra lời khuyên của mình.
- Đừng tu vô tình đạo, chạy mau!