- Sư huynh à! Chừng nào huynh mới yêu hắn đây… 

Dư Tụng khóc lóc nức nở, không còn oán trách sư huynh không chịu tranh thủ như trước kia nữa, bây giờ chỉ đau lòng cho tình yêu của Di Lục: - Hắn yêu huynh quá trời, hu hu hu làm hoàng đế rồi mà chỉ cần một mình huynh thôi hu hu hu…

Ba năm trước, lão hoàng đế băng hà, Di Lục đăng cơ, hậu cung từ đó đến nay chỉ có một mình Diên Cảnh, cho dù triều chính bận rộn đến đâu, hắn vẫn sẽ hồi cung dùng bữa với Diên Cảnh.

Sau khi hoàn tục, Diên Cảnh vẫn giữ thói quen ăn chay, Di Lục cưng chiều y, vốn là vua của một nước cũng ăn chay theo y, từ sau khi thành hôn đến nay, chưa từng thay đổi dù chỉ một ngày.

- Bây giờ ngươi không bảo ta giết hắn nữa à? 

Diên Cảnh tùy tiện ném cho sư đệ một chiếc khăn để lau nước mắt.

- Không giết nữa, giết cũng vô dụng. 

Dư Tụng nghẹn ngào mở miệng: - Mộc Nhất Ngạn đã tra ra nguyên nhân vì sao tu sĩ vô tình đạo lại khó phi thăng rồi.

Số lượng người tu tiên trong tu chân giới ngày càng đông, nhưng tài nguyên tu luyện và danh sách phi thăng thì lại có hạn, Thiên Đạo cảm thấy hầu hết những người tu vô tình đạo đều không có lòng từ bi, dù phi thăng cũng chẳng cống hiến được gì cho thế gian, chi bằng cứ ở lại hạ giới vui vẻ yêu đương cho rồi.

Công pháp của vô tình đạo khiến tu sĩ rất dễ rơi vào tình ái không dứt ra được, nói cách khác, tu vô tình đạo, trời sinh là kẻ si tình.

Chỉ có sư huynh nhà hắn là hơi ngoại lệ, đối mặt với một người si tình như Di Lục tiên quân mà vẫn không động lòng. Hu hu hu Dư Tụng lại muốn khóc.

Khi nào Di Lục tiên quân mới lay động được con tim sắt đá của sư huynh nhà hắn để còn ôm mỹ nam về nhà?

Suy nghĩ của hắn cũng giống với đại đa số người dân nước Tống, hoàng đế bọn họ đã tốn biết bao công sức mới cưới được hoàng hậu, lại còn hết mực sủng ái. Đương kim hoàng đế là người tốt biết bao, anh minh thần võ, chăm lo chính sự yêu thương con dân, vết nhơ duy nhất trong cuộc đời này có lẽ chính là cưới một hòa thượng làm hoàng hậu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Thế nhưng hoàng hậu lại đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt, nghe đâu ngay cả khi hoàng đế dâng lên dạ minh châu Đông Hải cũng chẳng đổi lấy được nụ cười của y.

Rất nhiều thần dân nước Tống đều cảm thấy không đáng thay cho Di Lục, thậm chí có kẻ còn muốn cướp lấy ân sủng của Diên Cảnh, suy nghĩ tranh sủng rất đơn giản, một hòa thượng như Diên Cảnh còn có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nếu bọn họ có thể cám dỗ được hoàng đế khiến người vui vẻ, chẳng phải cũng sẽ được quyền cao chức trọng hay sao.

Diên Cảnh đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy bắt gặp những công tử thế gia đến quyến rũ Di Lục, Di Lục cũng không khiến y phải phiền lòng, trước khi y lên tiếng, những kẻ dám mạo phạm y đều bị tống vào đại lao, nhốt vài ngày để cảnh cáo, còn người nhà thì bị giáng chức.

Kẻ nào nói năng khó nghe sẽ bị trực tiếp lưu đày. ( truyện trên app t.y.t )

Trừng phạt như vậy dường như vẫn chưa đủ răn đe, ít nhất từ lúc Diên Cảnh lên làm hoàng hậu tới nay, những kẻ muốn quyến rũ Di Lục chưa từng ngơi nghỉ, muôn màu muôn vẻ, vì hùa theo sở thích của Di Lục, thậm chí còn có cả hòa thượng và đạo sĩ.

Về chuyện này, Diên Cảnh chẳng hề tỏ ra tức giận là mấy, Dư Tụng ở bên cạnh thấy vậy thì còn tức hơn cả y.

- Mấy kẻ này đúng là không biết xấu hổ, biết rõ Di Lục tiên quân là người đã có phu quân mà còn muốn quyến rũ hắn, để đêm nay ta đi đánh bọn họ một trận.

- Được.

Dư Tụng đang xắn tay áo thì khựng lại, hắn chỉ nói chơi thôi, đường đường là một tu sĩ Độ Kiếp như hắn sao có thể ra tay với người phàm được chứ. Thế nhưng dưới ánh mắt khó tin của hắn, vị sư huynh lạnh lùng thoát tục kia của hắn lại thản nhiên gật đầu một cái.

- Đánh nặng chút, đừng đánh chết là được.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play