Tên truyện: Thủy Triều
Tác giả: Kiryuu
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, chủ công, ngược luyến, tra công, cẩu huyết, trinh thám phá án, phúc hắc chiếm hữu điên cuồng trong ngoài bất nhất 2 nhân cách công x ngốc bạch nhược tàn tật thụ, trúc mã trúc mã, OE.
Edit: [TYT] - Não Rùa
Văn án:
Nhà đầu tư tự do thành đạt Lục Đường Vũ và người yêu đã quen biết mười năm quyết định định cư tại trang viên chuột túi ở Úc.
Vừa nghĩ rằng có thể sống một cuộc sống yên bình, thì vụ án tham ô tài chính và sự cố cháy nổ mà Đường Vũ bị tình nghi liên quan cách đây mười năm đột nhiên bị truy tố.
Để tìm kiếm sự thật năm xưa, Đường Vũ buộc phải trở về nước đối mặt với cơn ác mộng đã đeo bám anh suốt mười năm.
Đồng thời, ký ức tội lỗi trong đầu và một nhân cách bạo lực khác tiềm ẩn trong cơ thể anh cũng thức tỉnh trở lại, thậm chí bắt đầu tranh giành quyền sở hữu thân xác của Đường Vũ.
Tất cả, đều là do nhân cách thứ hai của mình gây ra sao?
Chẳng lẽ… mình thực sự là thủ phạm?
CP chính thức: Lục Đường Vũ x Lục Thanh Đình
Câu chuyện về một tên công tồi quay đầu.
PS: Câu chuyện được chia thành 7 chương; chương 1, 3, 5, 7 là dòng thời gian hiện tại, chương 2, 4, 6 là dòng hồi tưởng lần lượt là thời thơ ấu, thời trung học, thời tốt nghiệp cấp ba (mười năm trước)
Tác phẩm này kết thúc sẽ có phần hai, sẽ có một nhân vật chính mới xuất hiện, các bạn có thể đoán xem đó là ai~
Phần hai có những bí ẩn mới, cũng sẽ tiết lộ những chi tiết ẩn ý cũ, và Đường Vũ x Thanh Đình sẽ nên duyên chồng chồng.
Đánh giá của biên tập viên
Một vụ án nhiều năm trước lại bị lật lại, cuộc sống yên bình bị phá vỡ, sự thật bị che giấu dần dần được đào bới…
Phong cách văn học Nhật Bản của tác giả rất độc đáo, tất cả các tình tiết được kể lại một cách chậm rãi hấp dẫn, nhân vật được khắc họa sống động, tình cảm nhân vật tinh tế, cách kể chuyện ngắn gọn, tất cả đều khiến người ta phải thán phục tài văn chương uyển chuyển của tác giả. Hình tượng nhân vật trong truyện đều sống động, đầy đặn, được tác giả thổi hồn có nét riêng, khiến độc giả không khỏi khâm phục, bị cuốn hút vào đó.
***
Đánh giá của edit: Máu chó, cẩn thận!
———
Truyện của Não Rùa edit đã đăng trên app tức là đã nộp full bộ cho TYT, mọi người muốn ra chương nhanh thì cmt bão chương nhé!!!
Chương mở đầu
Năm 1989, Mái ấm Hoa Anh Thảo.
Trại trẻ mồ côi này được xây dựng ở phía sau một ngọn đồi thấp, nở đầy hoa anh thảo màu tím nhạt, vì vậy mà có tên gọi như thế.
Cách Mái ấm Hoa Anh Thảo một cây số, là một vườn thực vật có tên gọi là Vườn thực vật Lục Bác, cũng là Viện nghiên cứu Khoa học Dược liệu của Thành phố J. Sở dĩ hoa cỏ có thể phát triển mạnh mẽ như vậy, đều nhờ vào phúc do phong thuỷ địa thế tốt của Vườn thực vật Lục Bác gần đó mà có.
“A Long, lại đây.”
Viện trưởng năm mươi tuổi có khuôn mặt hiền từ, bà vẫy tay gọi một cậu bé đang tập nhảy xa trên bãi cát.
“Đó là một cậu bé hiếu động, khác với những đứa trẻ khác chơi ngoài trời, cậu bé rất thích thể thao, những động tác đó chúng tôi đều chưa dạy cậu bé, chúng tôi cũng không biết, nhưng tự cậu bé có thể dễ dàng hoàn thành, ví dụ như bài tập xà đơn.”
Nghe thấy viện trưởng gọi, cậu bé tên A Long lập tức nhảy khỏi hố cát, chạy đến bên cạnh viện trưởng.
Mặc dù áo phông dính đầy cát, nhưng không khiến người đó cảm thấy đó là bẩn thỉu, mà là một loại cảm giác vừa năng động lại ngây thơ.
Có thể khiến viện trưởng đích thân gọi bọn trẻ, có lẽ chỉ có một việc: đưa bọn trẻ đi gặp phụ huynh.
Vậy gọi “phụ huynh”, chính là những người có thể trở thành ba mẹ nuôi hoặc người giám hộ của bọn trẻ, bất kỳ đứa trẻ nào cũng có thể được họ lựa chọn.
A Long hiểu rõ điều này, mỗi khi có người đến thăm trại trẻ mồ côi, cậu bé đều rất tích cực thể hiện mình.
Tuy nhiên, hôm nay xuất hiện bên cạnh viện trưởng không phải là những cặp vợ chồng trẻ hay lớn tuổi như trước đây, mà là một ông cụ độc thân.
Trong mắt A Long sáu tuổi, ông cụ đã rất cao tuổi, trên mặt hằn những nếp nhăn, giống như một pho tượng đá nghiêm nghị và lạnh lùng. Nhưng ông cụ mặc bộ vest lịch sự, chống gậy gỗ đàn hương, giày da được đánh bóng sáng loáng.
A Long ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Triết Hoằng.
“A Long, đến chỗ xà đơn biểu diễn vài động tác đi.” Viện trưởng cười nói.
A Long nhanh chóng chạy đến xà đơn trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên, rồi chống xà đơn lộn ngược, một động tác xoay 360 độ cực khó được thể hiện trước mặt ông cụ.
Thật khó tưởng tượng, thân hình nhỏ bé như vậy lại có thể dễ dàng lộn người trên xà đơn.
Viện trưởng vỗ tay, gọi A Long trở lại.
Nhưng người đàn ông bên cạnh bà không hề thay đổi sắc mặt, bà đoán ông ta không hài lòng.
“Cậu bé này có gì đặc biệt?” Lục Triết Hoằng hỏi nhỏ trước khi A Long đến.
“A Long, biết tiếng Anh không? Dạo này các cô giáo đều dạy bài ôn tập, cháu có nghe kỹ không?”
A Long lắc đầu nhẹ, trong ánh mắt ngây thơ, viện trưởng nhìn thấy sự thất vọng của cậu bé.
Cậu bé hiểu rằng, sự thể hiện của mình chẳng có tác dụng gì, có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội được nhận nuôi lần này.
Mỗi lần có phụ huynh mới đến, viện trưởng hầu như đều gọi cậu bé, nhưng chưa lần nào có ai chọn cậu bé cả, vốn dĩ những đứa trẻ được nhận nuôi đã ít, khả năng được chọn của cậu bé lại càng nhỏ hơn.
“Cháu đi chơi đi.” Viện trưởng nói.
A Long chạy đi, bà nói với Lục Triết Hoằng: “Cậu bé còn có một anh trai sinh đôi, đứa đó thì trầm tĩnh hơn.”
Lục Triết Hoằng để ý đến vẻ ngoài của A Long, dù còn nhỏ nhưng đã lộ rõ nét đẹp trai thừa hưởng từ ba mẹ.
Tuy nhiên, ông cụ muốn một đứa trẻ đặc biệt hơn.
Những đứa trẻ bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi, chắc chắn hoặc là có vấn đề về trí tuệ hoặc là bị khuyết tật về thể chất, những người đến nhận nuôi trẻ em muốn lựa chọn kỹ càng là điều bình thường.
Viện trưởng dẫn Lục Triết Hoằng vào trong nhà.
Trại trẻ mồ côi gồm hai tầng, bao gồm phòng ngủ và phòng học, cộng với nhà ăn, kho, sân, tổng cộng chỉ ba trăm mét vuông.
Trong không gian chật chội ấy, lại ở đến hơn ba mươi đứa trẻ mồ côi, chúng ngủ chung một phòng ngủ rộng lớn, tối đến thì thì thầm trò chuyện, còn những nơi chung sinh hoạt khác cũng nhỏ xíu.
Lục Triết Hoằng chọn đến đây là vì ở những trại trẻ mồ côi khác không ưng ý, tiện đường ghé qua đây xem thử thôi.
Ông cụ đã già, không thể sinh con nữa, chỉ còn cách này mới có thể kiếm chút chỗ để dựa dẫm. Khi đến ông cụ đã nói rõ, mình là một ông lão góa vợ góa con.
Lục Triết Hoằng đến phòng đọc sách, bên trong có hơn mười đứa trẻ đang đọc sách hoặc vẽ tranh, dụng cụ vẽ hạn chế, bọn trẻ chỉ có thể dùng bút chì và cục tẩy, giấy vẽ là giấy báo cũ. Sách trong phòng không nhiều, lại cũ kỹ, chắc hẳn phần lớn là xin được từ các tổ chức phúc lợi từ thiện.
Với năng lực của viện trưởng và vài cô giáo, không đủ để chi trả những khoản phí ngoài sinh hoạt.
Độ tuổi của trẻ em ở đây tập trung từ bốn, năm tuổi đến mười hai, mười ba tuổi, thể chất đều gầy yếu, tính tình trầm lặng.
Không trách viện trưởng lại chọn A Long hoạt bát nhanh nhẹn cho Lục Triết Hoằng gặp mặt trước, nhìn những đứa trẻ khác, rõ ràng là để lộ ra mức độ ăn uống thiếu thốn của trại trẻ mồ côi.
Thấy người lạ đứng ở cửa, tất cả các em đều im lặng, không ai hỏi ông cụ là ai.
Viện trưởng chỉ tay, một cậu bé mặc áo sơ mi ngồi ở góc phòng.
“A Vũ.” Viện trưởng gọi cậu bé trong phòng.
Ngẩng đầu lên, cậu bé và A Long đang chơi đòn bẩy trông gần như giống hệt nhau, chiều cao cũng không thấp.
Viện trưởng giới thiệu: Đây là anh trai sinh đôi của A Long.
Lục Triết Hoằng khi đến đã xem danh sách, trên đó ghi hồ sơ của mỗi đứa trẻ.
Có rất nhiều đứa bị bỏ rơi vì có những khiếm khuyết không thể khắc phục về trí tuệ, A Long và A Vũ là ngoại lệ, hai đứa rất khỏe mạnh.
Hai anh em bốn tuổi trở thành trẻ mồ côi, khi đi chơi cùng ba mẹ thì gặp tai nạn, hai đứa trẻ sống sót, không còn người thân nào khác.
Tình cảm anh em của hai đứa rất tốt, dù ban ngày không hay chơi cùng nhau lắm, nhưng tối ngủ chung phòng lớn lại thường xuyên có nhiều chuyện nói mãi không hết.
Đặc biệt là A Long, cậu bé nhiệt tình hoạt bát, tính tình hướng ngoại, thích vận động, còn A Vũ thích đọc sách, nói chuyện cũng như một người lớn mini vậy, nói năng lưu loát.
Trình độ đọc viết và toán học của A Vũ đều vượt xa các bạn cùng trang lứa, vì vậy, về trí tuệ tuyệt đối không có vấn đề gì, thậm chí có thể nói là xuất sắc.
“Cháu đang đọc gì vậy?”
Lục Triết Hoằng bước vào phòng đọc sách, mục đích là đến góc phòng nơi A Vũ đang ngồi, A Vũ đứng dậy đón tiếp ông cụ.
“Cháu đang đọc sách ạ.” A Vũ đưa cuốn sách cho ông cụ, sách bị gấp nát, bìa bị rách có dán băng dính cố định: “Đây là lần thứ ba cháu đọc rồi, vì cháu vẫn chưa hiểu hết.”
“Con nhỏ thế này mà hiểu được sao?” Lục Triết Hoằng cau mày, đó là một cuốn sách nổi tiếng có tên “Kiêu hãnh và Định kiến”. Đừng nói đến trẻ sáu tuổi, ngay cả nhiều đứa trẻ học cấp hai cũng không hiểu nổi, cộng thêm nền giáo dục trong nước hiện nay không mấy tiên tiến, việc A Vũ có dũng khí và sự kiên nhẫn như vậy khiến Lục Triết Hoằng rất khâm phục.
Trong ánh mắt của A Vũ ẩn chứa một sự chín chắn và thông minh vượt xa tuổi tác. Ông cụ không thể tưởng tượng được ở một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể nhìn thấy sự điềm tĩnh của nó.
“A Vũ, tiếng Anh của con rất tốt phải không?”
“Faith will move mountains.” A Vũ nhìn chằm chằm vào Lục Triết Hoằng, nói một cách trọn vẹn và bình tĩnh: "Đây là câu nói con rất thích.”
Bà viện trưởng đứng ở cửa mỉm cười.
Những đứa trẻ này thích được thể hiện bản thân, chỉ cần được chọn lựa, đó chính là cơ hội đổi đời, làm sao chúng không muốn thể hiện hoàn hảo hơn được?
Nhưng A Vũ là một ngoại lệ, cậu bé thực sự rất xuất sắc, nếu không phải ba mẹ gặp tai nạn, cậu bé và A Long sẽ không rơi vào cảnh này.
“Cuốn sách này sắp rách rồi.”
“Đúng vậy ạ.” A Vũ gật đầu.
“Vậy cháu có muốn đọc sách mới không?” Lục Triết Hoằng khom xuống hỏi đứa trẻ.
“Dạ có ạ.”
“Ở nhà ông, có cả một thư viện ba bức tường toàn là sách.”
Ánh mắt A Vũ lóe lên một tia sáng thoáng qua.
Ngay cả bà viện trưởng cũng không ngờ rằng, Lục Triết Hoằng tuy không nói chuyện nhiều với A Vũ nhưng đã quyết định chọn A Vũ, và hoàn tất mọi thủ tục trong ngày hôm đó, ngày hôm sau đến để làm thủ tục nhận nuôi.
Ngày hôm sau, bà viện trưởng thông báo với A Vũ ngay từ sáng sớm rằng hôm nay sẽ có người đến đón cậu bé về nhà, bảo cậu bé yên tâm chờ đợi.
Chuyện này lan truyền khắp Mái ấm Hoa Anh Thảo.
A Long chạy vào phòng đọc sách mà A Vũ thích.
“Anh sắp đi rồi à?”
“Đúng rồi, đọc xong trang này, anh sẽ đi thu dọn đồ.” A Vũ nói bình tĩnh.
A Long hét lên: “Nếu ba mẹ về mà không tìm thấy anh thì sao?”
Tiếng hét này khiến các đứa trẻ trong phòng đều ngẩng đầu nhìn cậu bé, mắt A Long ngấn lệ, nỗi đau đớn khổng lồ xé toạc trái tim nhỏ bé.
“Ba mẹ sẽ không về nữa đâu.” A Vũ đưa khăn tay cho em trai: "Hơn nữa, em cũng rất muốn được người ta đón đi đúng không?”
A Long không thể phủ nhận, cậu bé cũng hy vọng có thể sống một cuộc sống giàu có và hạnh phúc, ở đây tuy có nhiều bạn bè, nhưng bọn trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo, nước ngọt mua ở vỉa hè, cũng chưa bao giờ mặc quần áo mới.
Một khi có được những món đồ chơi, đồ ăn vặt đó, điều đó đồng nghĩa với việc phải quên đi ba mẹ trước đây, A Long không muốn như vậy.
Nhưng không ai biết tương lai sẽ ra sao, có thể bọn trẻ sẽ lớn lên ở đây, hoặc vẫn không có ba mẹ đến đón các em về nhà.
A Long buồn bã nói:
“Em không muốn xa anh A Vũ!”
Nhưng A Vũ vẫn bình tĩnh như nước: “Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội liên lạc. Đến lúc đó, em cũng sẽ được đưa đến một gia đình khác, chúng ta đều có thể có cuộc sống tốt hơn.”
“Anh không thể hỏi ông ấy xem có thể đón cả em đi cùng không sao?”
A Long ấp ủ hy vọng cuối cùng, nhưng điều cậu bé nhận được vẫn là sự im lặng của A Vũ.
Đột nhiên, bà viện trưởng đứng ở cửa phòng, gọi A Long ra ngoài.
“A Long, ngoan nào. Anh trai cháu đi đến một gia đình giàu có, có tương lai tốt, chắc chắn sẽ đón cháu đi cùng.” Bà mờ mịt an ủi A Long không hiểu gì cả, A Long liên tục lắc đầu, tiếp tục khóc lớn, cậu bé biết nếu A Vũ quyết định đi rồi, có thể đó là sự chia ly suốt cả một đời.
A Vũ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, trên hành lang tối tăm, cậu bé không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ nhìn em trai đang chân tay luống cuống.
Trước thực tế hai anh em sắp phải chia xa, A Vũ lại thể hiện sự siêu phàm khác thường so với những đứa trẻ bình thường.
Cậu bé không khóc lóc, ngay cả việc từ nay về sau phải quên A Long, cậu bé cũng chấp nhận.
Cậu bé rất rõ ràng mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng đây mới là cách để cả hai anh em đều có được hạnh phúc, đều thành đạt.
Cậu bé nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này, cũng không muốn bỏ lỡ.
Cậu bé thèm khát một cuộc sống tốt đẹp hơn, và hơn cả là được trở về một gia đình ấm áp.
Hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi giày da của Lục Triết Hoằng, cậu bé đã biết ông vụ chắc chắn rất giàu có.
Lục Triết Hoằng điều hành một công ty y tế, tuy không phải đại gia, nhưng gia cảnh khá giả, có địa vị trong vùng.
Vợ ông cụ qua đời, con gái mất tích, không có con trai, ông cụ vô cùng khao khát có thêm một đứa con. Nhưng di nguyện của người vợ quá cố là chỉ nhận nuôi một đứa trẻ, bà không muốn chồng mình phải lo lắng quá nhiều khi về già. Lục Triết Hoằng hết mực yêu thương vợ nên đã tuân theo lời hứa, chỉ nhận nuôi một đứa trẻ.
A Vũ rất may mắn khi trở thành người duy nhất được chọn.
Ngày hôm đó, thuộc hạ của Lục Triết Hoằng lái một chiếc Sedan màu đen đến.
Đây là loại xe mà chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu thời đó mới sở hữu. Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của tất cả trẻ em trong viện, chúng đứng ở cửa tiễn biệt A Vũ, hoặc đơn giản chỉ là ghen tị với cậu bé, nhìn cậu bé với ánh mắt bất lực và vô cảm.
Lục Triết Hoằng không chỉ đón cậu bé đi mà còn mang theo một bộ vest và giày da mới cho A Vũ, để cậu bé thay bộ quần áo cũ.
Một số đứa trẻ khóc, nhưng không biết tại sao lại khóc. Chúng không phải tiếc A Vũ, mà là thấy A Vũ đã trở thành một người hoàn toàn khác với chúng, bước vào chiếc xe màu đen lạnh lẽo kia.
Cảnh tượng đó đã chạm đến tận đáy lòng chúng.
Lục Triết Hoằng nói với A Vũ: "Nếu cháu không quen gọi ông cụ này là ba, thì có thể gọi là ông nội. Sau này, cháu sẽ có họ mới."
A Vũ bước lên xe, bên trong xe, như bước vào một không gian kỳ diệu khác, cậu bé ngửi thấy mùi nước hoa xịt trong xe, mê hoặc đến nỗi có thể thấy ảo giác, một giấc mơ về một tương lai tươi đẹp.
Lục Triết Hoằng ngồi ghế phụ, còn A Vũ ngồi ở ghế sau.
Cậu bé không định ngoái lại nhìn, nhưng lại nghe thấy một tiếng gào thét vang lên từ đám trẻ đang im lặng.
Đó là A Long, em trai sinh đôi của mình.
A Vũ áp mặt vào cửa sổ nhìn lại, A Long vừa hét lớn vừa chạy đuổi theo, với sức mạnh của một con thú hoang sơ sinh, cậu bé chạy rất nhanh.
Cô giáo đuổi theo phía sau nhưng không đuổi kịp. A Long vốn có sức bền tốt, nhưng chưa bao giờ lại xuất sắc đến thế. Giờ đây, cậu bé như một con rồng nhỏ đang lao vun vút trong gió, nhưng dù nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp tốc độ của chiếc xe.
"A Vũ! Này! A Vũ! Đợi em! Đợi em! A Vũ!"
Để đuổi theo A Vũ, A Long đã bất chấp tất cả.
A Vũ cau mày, ước gì A Long dừng lại, đừng làm gián đoạn kế hoạch được nhận nuôi của mình.
Tiếng hét đau đớn của A Long vọng lại rồi tan biến theo gió.
Lục Triết Hoằng dường như không nghe thấy tiếng trẻ con đuổi theo phía sau, tài xế cũng không nhìn thấy.
Đúng lúc đó, A Long đang chạy thì bị một chiếc xe máy chạy ngang qua đâm trúng—
Giữa con đường rộng lớn, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, A Long nằm gục xuống đất, máu chảy trên mặt.
Còn chiếc xe của nhà họ Lục thì chạy ngày càng xa, bóng dáng nhỏ bé nằm gục trên mặt đất nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Ngay lập tức, A Vũ cảm thấy mắt cay xè, đầu đau như búa bổ.
Tim đập nhanh như muốn vỡ tung…