Tô Thanh Hòa sắp chuyển đến nhà họ Cố trên huyện, sau này mỗi tuần chỉ có thể về một lần vào ngày nghỉ.
Cô cùng Cao Tú Lan thu dọn mấy bộ quần áo để mang đi thay giặt, còn những thứ khác thì chưa cần vội, sau này mỗi tuần về một lần thì dần dần mang theo cũng được.
Nghĩ đến việc con gái sắp rời xa mình, trong lòng Cao Tú Lan chua xót, mũi cay cay, đỏ ửng cả lên: “Thanh Miêu Nhi à, lúc nào được nghỉ thì con nhớ phải về nhà đấy nhé.”
“Mẹ, con biết mà.” Tô Thanh Hòa lập tức gật đầu. Cô không yên tâm về mẹ chút nào, không phải lo bà ấy bị ai ức hiếp, vì chắc chẳng ai có thể bắt nạt được mẹ cô, mà là sợ trong lúc cô không có nhà thì mẹ lại gây thù chuốc oán với ai đó.
Hết cách rồi, kẻ thù của mẹ cô nhiều quá, ở tuổi này rồi mà vẫn cứ gây chuyện thì không hay. “Mẹ, lúc con không có ở nhà thì mẹ bớt nói này nói nọ các chị dâu đi. Bây giờ trong ngoài nhà mình ai cũng đang bận rộn, mẹ cứ nhìn xem, ngày tháng trôi qua yên ổn hòa bình là tốt rồi, đừng soi mói nữa. Con thích nhất là cả nhà mình hòa thuận vui vẻ.”
Cao Tú Lan bĩu môi: “Không nói không được, đến lúc người ta tưởng mẹ dễ bắt nạt rồi lại xúi mấy anh trai con không lo cho mẹ nữa thì sao? Bây giờ làm mẹ chồng mà không có uy thì có đứa con dâu nào chịu nghe lời nữa chứ?”
“Mẹ, nếu mấy anh không lo cho mẹ thì còn có con lo. Các anh con cũng không phải hạng người vong ân bội nghĩa, bao nhiêu năm nay vẫn rất hiếu thuận với mẹ, đối xử với con cũng rất tốt mà. Với lại mẹ còn có cha nữa, mẹ là người có chỗ dựa vững chắc, các anh không lo thì càng hay chứ, để nhà mình tự sống, ngày ngày ăn ngon uống tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT