Cố Trường An phải đi xe khách lên tỉnh, rồi từ đó mới bắt tàu hỏa đến đơn vị. Cả nhà chỉ có thể tiễn anh đến bến xe huyện.
Nhìn thấy lúc chia xa sắp đến, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại, Cố Trường An suýt nữa rơi nước mắt.
Nhất là khi nghĩ đến việc tới đơn vị rồi lại phải ăn cơm gạo thô, ngày nào cũng tập luyện liên tục, cả người anh cảm thấy không ổn chút nào. Cũng may trong túi còn hai quả trứng luộc Tô Thanh Hòa đưa cho, cũng coi như có chút an ủi.
Mẹ Cố nắm chặt tay con trai: “Trường An à, con phải thường xuyên về thăm mẹ đấy nhé.”
Cố Trường An rất muốn nói: Con cũng muốn về lắm chứ, hu hu hu…
Anh nhìn sang Tô Thanh Hòa, mắt đã đỏ hoe.
“Có phải không nỡ rời xa Thanh Miêu Nhi không?” Mẹ Cố hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT