Cao Phúc Sinh là con trai cả nhà họ Cao, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Bởi vì ngày xưa trong nhà chỉ có mỗi một cậu con trai là Cao Phúc Sinh nên gia đình cho ông ấy đi học ở trấn trên. Sau này, tương lai rộng mở, đất nước được thành lập, Cao Phúc Sinh làm việc ở nhà ăn của công xã, rồi chuyển sang cung tiêu xã cũng trong công xã.
Trong thời đại muốn mua gì cũng bị giới hạn, cần phiếu mới được mua đồ, người làm ở cung tiêu xã đi đâu cũng được nể nang. Bởi vì họ luôn có cách giữ lại chút hàng mà không cần phiếu.
Cho nên, Cao Phúc Sinh là người rất có thể diện ở thôn họ Cao.
Thế nhưng giờ phút này, đồng chí Cao Phúc Sinh có thể diện ấy lại mang đồ đến nộp cho mẹ mình như hiến vật quý.
Bà cụ Cao nhăn mặt nhìn qua, thấy đó là vài mảnh vải vụn không cần phiếu và mấy lạng đường trắng thì bảo: “Lần sau mang ít đường đỏ về. Tú Lan thích đường đỏ, nói là uống nhiều nước đường đỏ tốt cho con gái.”
Cao Phúc Sinh nhanh nhảu gật đầu.
Bà cụ Cao cất đồ rồi quay đầu hỏi: “Thế mày mang gì về cho vợ mày?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT