“Mẹ, con không cần mua quần áo đâu, mình đổi phiếu khác đi.”
Tô Thanh Hòa nghĩ quần áo của mình đủ mặc là được. Thời đại này cũng đâu thể mặc quần áo đa dạng, kiểu dáng trang phục chỉ có nhiêu đó thôi, cho nên không cần thiết mua nhiều quần áo làm gì. Dù sao cô cũng không phải là người chú trọng bề ngoài.
Hơn nữa cô cho rằng hình tượng người qua đường A hiện tại của mình rất tốt, cảm thấy rất an toàn.
Nhưng Cao Tú Lan không chịu. Bà ấy vừa siết chặt quai đeo gùi vừa nói: “Thế sao được? Con gái thì phải mặc đồ đẹp, phải mặc quần áo mới chứ. Nhà mình không có điều kiện, chứ không mẹ sẽ may mỗi tháng một bộ quần áo mới cho con. Con gái mẹ phải mặc đồ đẹp nhất, ăn ngon nhất. Ai bảo con mồ côi cha đáng thương?”
Nghe vậy, Tô Thanh Hòa cảm thấy lòng mình chua xót, bèn ôm cánh tay Cao Tú Lan: “Mẹ, mẹ tốt với con quá.”
“Chứ gì nữa, con là mạng sống của mẹ mà. Con biết không, hồi cha con đi, mẹ buồn dữ lắm. Nhưng vì mẹ mang thai con nên mẹ cảm thấy tương lai vẫn có hy vọng.”
Tô Thanh Hòa nói: “Con biết mà ạ, mẹ đặt tên này cho con là vì cảm thấy con là hy vọng, lúa xanh mọc khắp ruộng, năm sau mùa bội thu.” Hồi bé nguyên chủ thường xuyên nghe mẹ lải nhải nên nguyên chủ vẫn cảm thấy mình là hy vọng của cả nhà…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT