Bị hệ thống đòi nợ, Tô Thanh Hòa rất có liêm sỉ trả hết nợ luôn.
Ban đầu cô định khất nợ, giữ lương thực lại lấp đầy bụng trước. Nhưng cô lại nghĩ làm như vậy thì không có nghĩa khí chút nào, vì vậy cô vẫn quyết định trả nợ.
Có vay có trả, đến khi mượn thêm mới dễ mượn được chứ.
Vừa đuổi hệ thống đi thì Cao Tú Lan đã chạy về nhanh như chớp. Mặc dù nét mặt trông rất bình tĩnh nhưng Tô Thanh Hòa vẫn thấy rõ vẻ vui sướng trong đôi mắt không lớn lắm của bà ấy.
Bà ấy chạy vào phòng, nắm tay Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, có, có thật con ạ.” Bà ấy kích động nói.
Tô Thanh Hòa nể tình biểu lộ vẻ chấn động: “Mẹ… Lần đầu tiên con chứng kiến sự kiện kiểu này đấy. Lỡ mà không biết gì thì… con sẽ sợ chết khiếp mất!”
Cao Tú Lan cười nói: “Chứ còn gì nữa. Hầy, cha con ấy mà, hồi còn sống thì rất tháo vát, xuống dưới rồi mà vẫn có năng lực.”
Nét mặt bà ấy trông cứ như thiếu nữ mới biết yêu.
Tô Thanh Hòa xoa cánh tay: “Mẹ, người khác sẽ không phát hiện chỗ đó chứ?”
“Không đâu, mẹ đã dùng dây mây che kín mít rồi. Hơn nữa bây giờ mọi người đều bận làm ruộng, ai rảnh mà đi đến đó chứ. Chỗ đó hoang vu lắm, hơn nữa đồ của bà đây, thằng nào dám đụng vào?” Mặt Cao Tú Lan hằm hằm đầy sát khí.
Tô Thanh Hòa tán thành gật đầu. Mẹ ruột của cô chính là bá chủ của đội sản xuất Hoàng Hà này!
Mặc dù nói là vậy, nhưng Cao Tú Lan vẫn sợ sẽ xảy ra vấn đề. Vì thế bà ấy không thể ngồi yên trong nhà, dứt khoát lấy cớ là đi nhặt củi lửa mà đeo gùi đi đến chỗ hang động để trông chừng.
Bà ấy còn dặn Tô Thanh Hòa chờ trời tối rồi bảo hai anh em Tô Ái Quốc đi khiêng nồi về nhà.
Buổi tối khiêng nồi thì tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng không thể chờ tới tối mới ăn cơm. Nhà họ không có đèn, trước khi trời tối phải nấu cơm xong mới được. Đáng lý ra thì hiện giờ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng hôm nay nhà họ có lương thực, lại sắp mang nồi sắt về nhà, Tô Thanh Hòa nghĩ vẫn nên nấu bữa cơm ăn mừng mới được.
Buổi chiều, không chờ đội sản xuất tan tầm, Tô Thanh Hòa đã bắt đầu nấu cơm. Cô nấu cháo bằng bột ngô mới đổi, bỏ thêm mấy lát thịt muối, rồi lại nấu một ít rau dại, quả thực là sơn hào hải vị.
Mấy đứa bé đã chờ ngoài nhà bếp từ lâu, miệng chảy nước miếng. Không được Cao Tú Lan cho phép, không đứa nào dám vào bếp giúp một tay.
Đại Bảo vịn khung cửa, hỏi: “Cô ơi, cần cháu giúp không ạ?”
Tô Thanh Hòa không tin cậu bé. Thằng nhóc này giúp được mới là lạ: “Không có gì, không có gì, bảo chị Đại Nha của cháu tới giúp cô đi.”
“Một con vịt giời như chị ấy thì làm được gì chứ?” Đại Bảo than thở.
Đại Nha mím môi không dám cãi lại. Nhưng Tô Thanh Hòa lại sầm mặt, ngoắc ngón tay ra hiệu cho cậu bé vào nhà bếp: “Tô Đại Bảo, Đại Nha là chị của cháu, sao cháu lại ăn nói kiểu đó?”
Thấy Tô Thanh Hòa nổi giận, Tô Đại Bảo hơi sợ hãi. Ở nhà ai chọc giận cô thì sẽ bị bà nội đánh đòn. Cậu bé sợ hãi nói: “Bà nội cũng nói vậy mà ạ.”
“Bà nội là trưởng bối, chẳng lẽ cháu cũng là trưởng bối sao? Cháu có thể so sánh với bà nội sao?”
Tô Đại Bảo tức khắc lắc đầu, cậu bé không dám so sánh với bà nội.
“Thế là được rồi. Cháu và Đại Nha cùng thế hệ, là em trai của Đại Nha, lại còn là anh trai của Nhị Nha và Tam Nha, cháu phải thương chị em trong nhà, giống như cha cháu và bác cả, chú ba của cháu thương cô vậy đấy, cháu hiểu chưa?”
Tô Đại Bảo: “…” Tức là sau này phải nhường đồ ăn ngon cho mấy chị em trong nhà ư?
Cậu bé cảm thấy rất đau khổ.
Dưới yêu cầu của Tô Thanh Hòa, Tô Đại Bảo chân thành nói xin lỗi với Đại Nha.
Đại Nha vội xua tay: “Không sao, không sao, chị không giận đâu.”
Tô Thanh Hòa nói: “Phải thế chứ, anh chị em trong nhà phải đùm bọc lẫn nhau, nhất là con trai phải chăm sóc con gái nhiều hơn, hiểu chưa? Giống như cha các cháu yêu thương em gái là cô đây. Mấy đứa hiểu chứ?”
Bọn nhỏ đều gật đầu, nghĩ bụng chẳng trách cha thương cô đến thế, thì ra là nguyên nhân này.
Nhưng Tô Đại Bảo thì lại muốn khóc. Cậu bé không muốn làm con trai chút nào, vì sao không phải trong nhà sinh thêm mấy đứa con trai, sau đó sinh cậu bé thành con gái? Bây giờ cậu bé và Nhị Bảo phải chăm sóc mấy chị em trong nhà, tương lai phải làm sao đây?
Bởi vì vẫn là ngày mùa nên đội sản xuất tan làm sớm. Khi vợ chồng Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa về nhà thì trời đã sẩm tối.
Nếu không phải vì buổi tối tèm nhem không làm được gì, thì họ còn phải làm việc thêm vào buổi tối ấy chứ.
Về tới nhà, hai anh em phát hiện chủ gia đình - đồng chí Cao Tú Lan không có ở nhà.
Tô Ái Quốc lo lắng hỏi: “Mẹ đâu em?”
Tô Thanh Hòa thì thầm: “Mẹ lên núi rồi. Thực ra hôm nay em và mẹ không chỉ mang lương thực về, mà còn mang một cái nồi sắt lớn. Ban ngày em và mẹ không dám mang về nhà, sợ sẽ gây chú ý nên mới giấu trên núi. Mẹ không yên tâm nên lên núi trông chừng rồi. Các anh lén lên núi tìm mẹ đi, ở hang động hồi xưa mẹ đẻ anh ba ấy.”
Họ đều biết địa điểm đó. Năm xưa mẹ bọn họ làm việc trên núi rồi trở dạ ở đó nên đẻ em ba trong một hang động trên núi. Mấy năm nay, mẹ thường xuyên kể chuyện này cho họ, còn dẫn họ tới hang động ấy tham quan mấy lần.
Lần nào cũng khiến mấy anh em cảm động đến nỗi rưng rưng nước mắt.
Nghe nói mẹ đang vất vả ở bên ngoài, hai anh em không chút nghĩ ngợi, hối hả lên núi đón mẹ và khiêng nồi.
Chốc lát sau, hai anh em đã về. Tô Ái Quốc khiêng nồi, còn Tô Ái Hoa thì cõng Cao Tú Lan.
Vừa về nhà, họ nhanh chóng đặt nồi sắt lên bệ bếp trong nhà bếp.
Nhìn nồi sắt trong nhà, cả gia đình đều rất kích động. Trong đội sản xuất chẳng có mấy gia đình sở hữu nồi sắt, cuối cùng về sau họ cũng được ăn đồ xào rồi… À, làm gì có đồ ăn mà xào.
Nhưng cuối cùng cũng có nơi gửi gắm hy vọng.
Sau khi đặt nồi sắt ngay ngắn trên bếp, nhóm Tô Ái Quốc mới ngửi được mùi thức ăn trong nhà bếp.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Hôm nay gặp chuyện vui lớn như vậy, buổi tối nhà mình ăn một bữa chúc mừng đi.”
“Chúc mừng cái gì? Toàn là mẹ con mình vất vả thôi mà.” Cao Tú Lan đấm chân tay già cỗi của mình, chỉ vào hai anh em: “Tao chừng này tuổi mà vẫn phải làm lụng vất vả vì cái nhà này, chúng mày có thấy thẹn không hả?”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa gật đầu lia lịa: “Dạ thẹn ạ, mẹ vất vả rồi.”
Cao Tú Lan hừ lạnh: “Chúng mày biết là được rồi. Nếu Thanh Miêu Nhi đã nấu cơm thì cứ ăn đi, phải nhớ kỹ lòng tốt của em gái chúng mày đấy nhé.”
Cao Tú Lan ra lệnh, mọi người lập tức làm việc. Thời điểm này tất nhiên không thể bắt em chồng và mẹ chồng vất vả, Lâm Thục Hồng múc đồ ăn trong bình gốm vào chậu, còn Đinh Quế Hoa thì nhanh nhẹn đi lấy bát đũa.
Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan đã ngồi chờ trên bàn từ lâu.
Nhìn dáng vẻ cần cù và đảm đang của hai người chị dâu, Tô Thanh Hòa rất mặc cảm. Nếu sau này cô gả chồng thì chắc chắn không thể làm đến mức này đâu.
Nếu sau này là cô… Cô nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình… thầm tự nhủ trong lòng “A di đà Phật”.
Đối với người nhà họ Tô, bữa cơm hôm nay có thể gọi là lương thực tinh, không rát cổ họng, ăn vào bụng vô cùng dễ chịu.
Sau khi ăn xong, cả nhà nằm trên giường mà vẫn còn dư vị.
Nhà họ Tô không có nhiều phòng, bọn nhỏ đều chen chung phòng với cha mẹ. Dù sao cũng là giường lớn, chỉ cần chen chúc một chút thì vẫn đủ chỗ ngủ.
Tô Đại Bảo rối rắm đến mức không ngủ được, bèn hỏi cha mẹ: “Mẹ ơi, sau này con phải chăm sóc chị Đại Nha và Nhị Nha, Tam Nha sao ạ?”
Đinh Quế Hoa vẫn đang đắm chìm trong dư vị bữa cơm lúc nãy, nghe vậy vẫn chưa thể hoàn hồn: “Ai bảo thế?”
“Cô của con bảo thế. Cô bảo là con trai thì phải thương con gái, cũng như cha con thương cô.”
Tô Ái Hoa đang ngủ lim dim, nghe nhắc tới em gái mình thì lập tức tỉnh như sáo: “Cô của con nói không sai, làm anh em thì phải che chở con gái trong nhà.”
Đinh Quế Hoa: “…” Cô ta chỉ có một đứa con trai này thôi đấy! Cô ta cười nói: “Ái Hoa, vợ chồng mình có mỗi một thằng con trai…”
Nghe vậy, Tô Ái Hoa thở dài nói: “Em cũng biết em không sinh được con trai à? Không sao, anh không chê em, một đứa là đủ rồi. Dù sao thì không phải ai cũng có thể so sánh với mẹ anh.”
Đinh Quế Hoa suýt nữa thì hộc máu. Cô ta tìm một người chồng gì vậy?
Tô Đại Bảo trề môi: “Mẹ, sao mẹ không đẻ con thành con gái đi?”
Đinh Quế Hoa cũng muốn khóc lắm đây. Hồi trước cô ta không biết mẹ chồng và chồng mình có vấn đề, càng không biết đầu óc của em chồng cũng có vấn đề.
Trong phòng bên cạnh, Đại Nha cũng đang trò chuyện với cha mẹ mình.
Cô bé nhắc tới chuyện Tô Thanh Hòa dạy dỗ Tô Đại Bảo và dặn dò chúng.
Nghe em chồng dạy Tô Đại Bảo chăm sóc các bé gái trong nhà, còn nói xin lỗi Đại Nha, Lâm Thục Hồng không khỏi xúc động, thầm nghĩ em chồng đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi. Sau đấy cô ấy ngẫm lại cuộc sống những ngày qua, đúng là khổ tận cam lai mà.
Tô Ái Quốc nói: “Cô của các con nói không sai, anh em thì nên chăm sóc các chị em trong nhà.” Sau đó anh ấy lại nói với Lâm Thục Hồng: “Giờ em biết anh không sai chưa? Em gái và Đại Nha hiểu được đạo lý ấy, vậy nên em cũng phải thấu hiểu mới được. Anh tốt với em gái là chuyện đương nhiên!”
Lâm Thục Hồng gật đầu, cảm thấy rất có lý. Sau đó lập tức cô ấy sửng sốt, cứ cảm giác có gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không biết sai chỗ nào.
Thôi, không nghĩ nữa, ngày mai còn phải đi làm.
Tô Thanh Hòa ngủ trên giường của mình, đang trò chuyện với hệ thống. ( app TYT - tytnovel )
Đêm dài đằng đẵng, không có điện thoại cũng không có máy tính, chỉ còn cách tán gẫu với hệ thống giải sầu thôi.
“Cậu là trí tuệ nhân tạo, có điện thoại máy tính gì đó cho tôi kết nối với internet của vũ trụ không?
“Hiện tại ký chủ đang ở cấp nhập môn, không có thẩm quyền tìm hiểu tin tức này. Xin ký chủ hãy tích cực hoàn thành nhiệm vụ, tiến hành thăng cấp.”
“… Tôi cũng muốn thăng cấp lắm chứ, nhưng cậu đưa tôi tới nơi này, bây giờ tôi muốn ăn no cũng không được, lấy đâu ra thời gian làm nhiệm vụ?”
“Xin ký chủ hãy chú ý, thời gian tựa như nước trong miếng bọt biển, nếu cố bóp thì vẫn có thể nhỏ giọt!”
Tô Thanh Hòa nghĩ rằng mình nên đi ngủ. Nếu tiếp tục trò chuyện, cô sẽ cáu đến nỗi mơ thấy ác mộng mất.
Lúc này cô không tài nào hiểu nổi vì sao đại thần chế tạo ra hệ thống sẽ lựa chọn thập niên 60 làm nhiệm vụ?
Nhưng mà, nếu cô có được hệ thống này ở thế kỷ 21 thì có lẽ cô đã bảo hệ thống ra chỗ khác chơi rồi. Xem ra vị đại thần này rất hiểu về tính nết của người lười.
Bởi vì đã có nồi sắt nên bình gốm trong nhà đã hoàn thành sứ mệnh của nó, về hưu trong vinh quang.
Dùng bình gốm nấu ăn bao lâu nay, giờ bất thình lình dùng nồi sắt, Tô Thanh Hòa cảm thấy cứ như hổ thêm cánh, nấu cơm cũng thuận buồm xuôi gió hơn nhiều. Đem so với bình gốm, thì nấu ăn bằng nồi sắt chính là một dạng hưởng thụ.
Sau khi nấu bữa cơm đầu tiên dùng nồi sắt, Tô Thanh Hòa phát hiện không ngờ bây giờ mình lại nghĩ nấu cơm là công việc rất hưởng thụ… Đáng sợ thế!
Không chỉ cô cảm thấy nấu cơm là hưởng thụ, mà người trong nhà ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn. Cơm nấu bằng nồi sắt quả nhiên khác hẳn!
Một ngày ăn hai bữa cơm, lại còn được ăn cơm nấu bằng nồi sắt, so với người trong thôn, cuộc sống ở nhà mình quả thực là khá giả.
Cho dù mỗi ngày vẫn ăn không đủ no, nhưng người trong nhà vẫn rất thỏa mãn.
Bây giờ Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa đã không còn muốn ở riêng nữa.
Nếu nói ai trong nhà bất mãn thì chỉ có Cao Tú Lan. Bởi vì con gà mái duy nhất trong nhà đã mấy ngày trời không đẻ trứng.
Chuyện này làm Cao Tú Lan buồn bực vô cùng.
Hiện giờ mỗi nhà không được nuôi nhiều gia cầm, số lượng gia cầm không được vượt qua một con. Bà ấy vất vả lắm mới nuôi được con gà mái này, mục đích là để nó đẻ trứng cho con gái bà ấy ăn.
Bà ấy sợ bị người nào đó đói xanh cả mắt bắt trộm ăn thịt nên vẫn luôn nhốt trong nhà.
Trước kia còn có thể tìm giun đất để đút cho gà ăn, bây giờ không có một con giun đất nào, chỉ còn cách hái cỏ xanh cho gà ăn. Kết quả là nó ăn một thời gian thì không đẻ trứng nữa, thậm chí còn bị sụt cân.
Cao Tú Lan thương tâm ôm con gà: “Sao mày không đẻ trứng vậy hả? Thanh Miêu Nhi nhà tao đang chờ ăn trứng gà kia kìa.”
Tô Thanh Hòa chép miệng.
Bây giờ cô không muốn ăn trứng gà, cô muốn ăn thịt gà cơ. Nồi canh gà mái già hầm, lõng bõng được vài miếng leo teo...