Cao Tú Lan không ngờ Tô Đại Căn lại thật sự nghe được lời dặn của bà ấy, thật sự đưa một chiếc nồi sắt tới.

Không chỉ là nồi sắt mà còn có lương thực, hơn nữa còn là lương thực tinh như gạo trắng. Bà ấy có thể chừa lại một phần cho Thanh Miêu Nhi ăn, còn một phần mang đi đổi lương thực thô. Gạo trắng tốt cỡ này, chí ít phải đổi một nửa, có thể đổi được 10 ký lương thực thô chất lượng thượng thừa, ăn không bị cứa họng.

Tiết kiệm một chút thì có thể ăn khoảng 10 ngày.

“Ôi Đại Căn, đúng là đời này tôi không nhìn nhầm ông mà. Ông là một người chồng quá tốt, đi rồi mà vẫn nhớ thương gia đình. Chồng nhà ai cũng không có năng lực bằng ông.”

Cao Tú Lan không ngờ mình thủ tiết khi còn trẻ, một mình nuôi nấng mấy đứa con lớn lên, đến chừng này tuổi mà vẫn được hưởng phúc từ chồng mình.

Đúng là ông trời có mắt, ngay cả ông trời cũng thấy nỗi vất vả của bà ấy.

Chuyện vui cỡ này thì sao lại không chia sẻ với người khác chứ?

Không thể kể với đám ranh con trong nhà được, vẫn chỉ có thể tâm sự với con gái tri kỷ của mình thôi. Tất nhiên, lúc này bọn ranh con đều ở nhà nên không kể được. Vì vậy vẫn như ngày thường, bà ấy bình tĩnh đi ra khỏi phòng, tiện tay khóa cửa lại.

Bà ấy mới khóa cửa thì Tô Thanh Hòa cũng rời giường, đang vừa ngáp vừa đi ra ngoài.

Đành chịu thôi, đối với một người đã quen ngủ nướng thì dậy sớm thật sự là chuyện đau khổ. Nhưng trong nhà bắt đầu làm việc từ sáng sớm, cô nhất định phải dậy sớm nấu cơm.

“Thanh Miêu Nhi.”

Tô Thanh Hòa vừa dụi mắt thì nghe thấy mẹ hiền gọi tên mình.

Cô ngoảnh đầu nhìn lại, Cao Tú Lan đang mỉm cười thần bí. Tất nhiên Tô Thanh Hòa biết bà ấy cười vì chuyện gì, thế là cô vui sướng nhìn Cao Tú Lan.

Cao Tú Lan thỏa mãn gật đầu. Con gái của bà ấy tri kỷ như thế đấy, tâm linh tương thông với bà ấy, đôi khi không cần nói gì, chỉ cần nhìn nhau cũng biết đối phương nghĩ gì. Đây mới là con gái ruột của bà ấy, chứ mấy thằng ranh kia toàn là bọn cưới vợ quên mẹ, bà ấy nói một trăm câu bọn nó cũng chưa chắc hiểu được.

Bởi vì có nhiều gạo nên tâm trạng của Cao Tú Lan rất vui, vì vậy bà ấy không có ý kiến gì về bữa cơm sáng nay, còn nấu cơm cùng Tô Thanh Hòa, nhóm lửa giúp cô.

Sau khi nhìn đám con trai rời đi, bà ấy còn gọi đám con dâu ăn cơm, khiến hai cô con dâu tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, được ưu ái mà sợ hãi.

“Hai ngày nay tao và Thanh Miêu Nhi vẫn phải lên huyện một chuyến, xem thử có thể mượn ít lương thực hay không. Lương thực của chúng ta đều cung cấp cho thành thị, đám người ăn lương thực cung ứng kia sẽ không thiếu đồ ăn đâu, không chừng sẽ mượn được một ít.” Trong bữa cơm, Cao Tú Lan tuyên bố với đám con trai.

Những người khác đều nhìn Cao Tú Lan, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa.

Tô Ái Hoa nói: “Mẹ, lỡ người ta chê nhà mình phiền phức, sau này không nhận em gái nữa thì sao? Con còn định để em gái sau này gả vào thành thị nữa cơ.”

Nghe con trai nói như vậy, Cao Tú Lan rất sung sướng: “Còn không phải là vì muốn cho lũ ranh con chúng mày được ăn một miếng cơm hay sao?”

Tô Thanh Hòa nói: “Anh, vì để nhà mình có thêm lương thực, chút phiền phức này không đáng nhắc đến đâu. Hơn nữa nhà mình mượn lương thực chứ không phải đi xin, chỉ cần cầm cự qua năm mấy mùa, nhà mình dư dả lương thực thì sẽ trả lại cho họ. Nhà mình đông người thế này, chắc chắn sẽ trả được.”

“Em gái, anh nhất định sẽ trả cho họ!” Tô Ái Quốc lập tức tỏ thái độ.

Lâm Thục Hồng cũng nói: “Nếu em gái mượn được thì vợ chồng chị nhất định sẽ cùng nhau trả nợ.”

“Vợ chồng anh cũng thế.” Tô Ái Hoa nói, không chờ vợ mình tỏ thái độ thì anh ấy đã cất lời: “Em gái mượn được bao nhiêu, anh và anh cả sẽ chia đôi trả nợ, không thể để em gái gánh nợ gả chồng.”

Tô Ái Quốc vội gật đầu lia lịa. Đây là lẽ đương nhiên, họ vốn dĩ có trách nhiệm gánh vác gia đình.

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng không lên tiếng. Dù sao họ cũng không trông cậy em chồng chưa bao giờ xuống ruộng sẽ trả được lương thực. Em gái mượn được lương thực giúp cả nhà vượt qua năm mất mùa, đây là công lao lớn nhất rồi.

Hơn nữa nghe bọn nhỏ nói mấy ngày nay em gái còn cho chúng ăn khoai lang khô… Thôi, em gái ăn nhiều một chút cũng chẳng sao, dù sao mấy năm nữa em gái sẽ gả chồng, không phải là ăn cơm nhà cả đời.

Tô Thanh Hòa tỏ vẻ cảm động trước sự trung thực chất phác của anh trai và chị dâu. Đừng nói là thời đại này, cho dù là trong tương lai cũng rất hiếm gặp anh trai chị dâu nào trung thực chất phác cỡ này. Chỉ cần gặp vấn đề kinh tế thì chắc chắn sẽ trở mặt thành thù ngay. Có thể giành nhau gánh vác trách nhiệm vào năm mất mùa này thì phải có giác ngộ lớn cỡ nào chứ?

Nhưng Cao Tú Lan lại không cảm động, chỉ đập bàn rồi nói: “Tỏ thái độ gì chứ? Vốn dĩ là chúng mày phải trả mà, còn cần phải nói sao? Chẳng lẽ chúng mày định chờ em gái mang ơn chúng mày? Em gái làm chuyện lớn như vậy vì cái nhà này mà còn chưa khoe thành tích đâu, thế mà chúng mày đã tỏ thái độ trước rồi. Còn liêm sỉ nữa không?”

Hai vợ chồng Tô Ái Quốc: “…”

Hai vợ chồng Tô Ái Hoa: “…”

Đúng rồi, họ tỏ thái độ làm gì? Họ vốn nên trả lại số nợ đó mà. Em gái là người đi mượn lương thực mà chưa kể công, họ chưa làm ra lương thực thì kể công làm gì? Xấu hổ quá!

Mọi người nháo nhào nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó cúi đầu xấu hổ ăn cơm.

Đối với tình huống này, Tô Thanh Hòa chỉ muốn nói với mẹ mình một câu, mẹ đừng phá hỏng bầu không khí được không? Vừa rồi là khung cảnh gia đình ấm áp biết bao…

Cao Tú Lan không thèm quan tâm bầu không khí ấm cúng gì sất. Thời buổi này nhà ai có lương thực để ăn thì bầu không khí không ấm cúng cũng thành ấm cúng.

Lúc này, bà ấy chỉ sốt ruột muốn chia sẻ niềm vui của mình với con gái.

“Mau ăn đi, ăn xong rồi mau chóng đi làm. Chúng mày cho rằng bánh rơi từ trên trời xuống đấy à?”

Đám con trai con dâu đều không cãi lại.

Mọi người nhanh chóng ăn xong, buông bát đũa xuống rồi đi làm.

Nhìn đám con trai con dâu đi làm, Cao Tú Lan lập tức ra lệnh cho mấy đứa cháu gái.

“Đại Nha đi dọn dẹp bát đũa, cẩn thận đừng làm bể chén. Nhị Nha đi giặt quần áo, Tam Nha… Tam Nha đi chăm Nhị Bảo. Thằng nhóc Đại Bảo kia lại chạy đi chơi rồi, có sức như vậy thì ở nhà còn đỡ phí sức, ra ngoài chạy một vòng thì sẽ tốn bao nhiêu lương thực chứ?”

Cao Tú Lan xị mặt cằn nhằn, mấy đứa nhỏ không dám hó hé câu nào, vội vàng làm việc của mình.

Tô Thanh Hòa không muốn nghe Cao Tú Lan niệm kinh, vội kéo tay bà ấy đi vào phòng của bà ấy: “Mẹ, vào phòng mẹ ngồi nghỉ đi.”

Lúc này Cao Tú Lan mới nhớ tới đại sự. Nhìn các cháu gái, thấy đứa nào cũng ngoan ngoãn làm việc, bà ấy bèn dẫn con gái cưng của mình vào phòng rồi đóng cửa lại, xoay người đi tới kéo ga giường ra.

Tô Thanh Hòa che miệng, vẻ mặt kinh hãi cực độ.

“Nhìn xem, cha con giỏi ghê chưa. Nhiều lương thực cỡ này, còn có cả cái nồi sắt này nữa chứ, phải có bao nhiêu phiếu công nghiệp mới mua được?”

Cao Tú Lan kích động nói.

Tô Thanh Hòa cũng rất kích động, nhưng cô nhanh chóng ý thức được một vấn đề: “Mẹ, gạo thì còn dễ giải thích, mình chỉ cần bỏ vào gùi là xong. Nhưng còn nồi sắt này phải làm sao đây?”

“… Đúng, đây là vấn đề.” Vẻ kích động biến mất trên mặt Cao Tú Lan, trở nên nghiêm túc hơn.

Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ, nếu mẹ ước với cha con rồi cha con mới lấy nồi ra thì chứng minh cha có thể nghe được lời nói của mẹ. Hay là mẹ thương lượng với cha xem có thể đưa nồi sắt tới chỗ khác, chờ đến tối bảo anh con lén lút mang về được không? Ôi trời, con cũng không biết là được hay không nữa.”

“Chắc chắn phải được chứ, cha con đáng tin cậy lắm mà. Đều do mẹ hồi trước không nói rõ ràng.”

Giờ đây, sự tin cậy của Cao Tú Lan dành cho chồng mình đã lên một tầm cao mới.

“Thế này đi, tạm thời mình không cần lo cho nồi sắt, giải quyết gạo trắng trước đã.” Cao Tú Lan lập tức lên kế hoạch, bây giờ lương thực mới là quan trọng nhất, đổi thành lương thực thô trước thì mới yên tâm được.

Hai mẹ con nhanh chóng tính toán, mang gạo lên thành thị, chờ xem có tìm được người đổi lương thực thô trong chợ đen ở huyện hay không.

Sau khi bàn bạc xong, Cao Tú Lan bèn đeo gùi, dẫn Tô Thanh Hòa ra ngoài.

Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha nhìn bà nội và cô rời đi, ánh mắt đều ẩn chứa sự mong chờ.

Bà nội bảo dẫn cô đi mượn lương thực. Nếu mượn được lương thực mang về thì chúng sẽ không bị chết đói như chị Nhị Xuân.

Vẫn như mọi khi, hai mẹ con đi dạo một vòng trong thị trấn, sau đó Cao Tú Lan dẫn con gái đi đổi lương thực.

Thời đại này chỉ có chợ đen và cung tiêu xã là nơi có thể đổi lương thực.

Đến cung tiêu xã đổi thì không có lời. Họ là đơn vị nhà nước nên không có khả năng trả giá cao, vẫn phải đến chợ đen mới được.

Thế là hai mẹ con bèn đeo gùi đi tới chợ đen rồi ngồi xuống.

Tô Thanh Hòa thấy một vài người xách túi đi tới đi lui, sau đó gặp phải ai mua đồ thì sẽ so ám hiệu với nhau để kết nối.

Làm cứ như điệp viên gặp mặt không bằng.

Cao Tú Lan thấy không ai hỏi han họ, bèn bốc một nắm gạo trong túi đựng cầm trên tay.

Bà ấy vừa lấy ra thì lập tức có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm bên này. Sau đó Tô Thanh Hòa thấy ánh mắt của mấy người kia như phát sáng. ( truyện trên app T Y T )

Sau đó ùa tới như ong vỡ tổ.

“Gạo trắng à?” Người đến là một người đàn ông trung niên mặc đồ lao động, hẳn là công nhân ăn lương thực cung ứng của đơn vị nào đó, lúc này đi ra ngoài để kiếm ít lương thực tinh mang về nhà. Giọng ông ấy nghe hơi kích động.

Người khác cũng nhìn chằm chằm Cao Tú Lan: “Có bao nhiêu? Chúng ta chia nhau.” Sợ bị người khác độc chiếm.

“Chỉ có 4 ký thôi, đủ ký đủ lạng.” Cao Tú Lan trả lời. Còn một ký phải để dành cho con gái bà ấy.

Nghe nói chỉ có 4 ký, những người khác đều hụt hẫng. Nhưng thứ tốt cỡ này thì tất nhiên không thể tham lam.

Ngón tay của người đàn ông trung niên khẽ cựa quậy, giơ 5 ngón tay ra hiệu 5 hào nửa ký.

Cao Tú Lan lắc đầu: “Không cần tiền, cần lương thực thô. Một ký đổi hai ký rưỡi.”

Lần đầu tiên nghe nói có người tới chợ đen đổi lương thực thô.

Mấy người ngẩn người, cuối cùng người đàn ông trung niên hoàn hồn trước: “Nhà tôi ở gần đây, tôi sẽ về nhà lấy ngay, chị đi theo tôi cũng được.”

Cao Tú Lan hơi lưỡng lự, nhưng Tô Thanh Hòa lại kéo tay áo bà ấy, gật đầu.

Cô nghĩ rằng người đàn ông trung niên này thoạt nhìn là công nhân, vừa hay có thể đi xem thử hoàn cảnh gia đình ông ấy thế nào. Nếu là người có thể cung cấp lương thực thô suốt thời gian dài thì lần sau có thể tìm ông ấy đổi lương thực thô luôn, không cần đến chợ đen nữa.

Cao Tú Lan nói: “Tôi đi theo anh.”

Người đàn ông trung niên lộ vẻ vui sướng, lập tức dẫn đường. Những người khác cuống lên: “Còn chúng tôi thì sao?”

Tô Thanh Hòa nghĩ tới tính nết vừa há miệng là đắc tội mọi người của Cao Tú Lan, lập tức giành trả lời trước: “Hai mẹ con cháu sẽ đến tiếp, lần sau bọn cháu đến, các chú thấy hai mẹ con cháu thì cứ tới luôn, hai mẹ con cháu sẽ ưu tiên cho các chú. Cháu và mẹ còn bận việc khác, không có thời gian chờ các chú đâu.”

“Khi nào tới?” Có người hỏi.

“Một thời gian nữa sẽ đến.” Tô Thanh Hòa trả lời có lệ, sau đó nhanh chóng kéo Cao Tú Lan rời đi.

Mấy ký gạo mà đã khiến mọi người giành giật, cô thật sự chịu thua trước tình trạng của thời đại này luôn. Ngẫm lại đám bạn bè ăn cơm được nửa chén đổ nửa chén trong tương lai, ai biết được có đôi khi lương thực lại quý giá khó tìm đến cỡ này.

Hai mẹ con Tô Thanh Hòa đi theo người đàn ông trung niên đến cửa nhà ông ấy mới biết ông ấy là công nhân xưởng cơ khí, cả nhà đều ăn lương thực cung ứng. Nhưng hiện giờ thiếu thốn lương thực nên chỉ toàn cung ứng lương thực thô, người già và trẻ con trong nhà đều muốn được ăn lương thực tinh, vì vậy hôm nay ông ấy mới đến chợ đen thử vận may.

Cao Tú Lan nghe vậy thì bĩu môi, thầm nghĩ người thành phố các ông đúng là lắm trò. Người nông thôn chúng tôi sắp gặm vỏ cây để sống kia kìa, thế mà các ông còn đòi ăn lương thực tinh. Tới khi nào cho chúng tôi lương thực cung ứng, chúng tôi chỉ gặm vỏ cây thôi cũng thỏa mãn.

Dựa theo giá cả mà Cao Tú Lan yêu cầu, đối phương lấy 10 ký bột ngô cho bà ấy. Cao Tú Lan kiểm tra rất kỹ, là bột ngô thật, không phải xay cả lõi ngô. Bà ấy tức khắc vui sướng, bỏ bột ngô vào gùi rồi kéo con gái rời đi.

Tô Thanh Hòa không vội, tiếp tục bàn với người đàn ông: “Thôn bọn cháu vẫn đang thu lương thực, không chừng sẽ được phát một ít lương thực tinh. Chú cần thêm không?”

Nghe vậy, người đàn ông vội gật đầu lia lịa: “Cần, cần chứ, nếu có lương thực tinh thì cứ đưa tới chỗ chú, vẫn dựa theo mức giá này, quy ra tiền cũng được.”

Lúc này Tô Thanh Hòa mới cùng Cao Tú Lan rời đi.

Sau khi rời ngõ nhỏ, Tô Thanh Hòa muốn khiêng lương thực hộ Cao Tú Lan. Cao Tú Lan đẩy cô ra: “Con yếu như sên thì cần gì, mẹ làm việc quen rồi, không nặng đâu. Với lại mẹ chỉ cần nghĩ mình cõng lương thực thì cả người lại tràn đầy sức lực, nặng cỡ nào cũng cõng được.”

Tô Thanh Hòa tin bà ấy. Cô cũng từng ảo tưởng rằng mình không thể xách đồ nặng 50 ký, nhưng nếu là 50 ký tiền mặt thì chắc chắn cô có thể vừa khiêng vừa chạy như bay.

Cao Tú Lan vừa đi vừa mặt mày hồng hào: “Lần này nhà mình có 10 ký lương thực, có thể ăn thêm mấy ngày. Về nhà mẹ chưng cơm cho con ăn, lâu rồi con chưa được ăn cơm trắng.”

“Mẹ, mẹ tốt với con quá.” Tô Thanh Hòa lập tức làm nũng.

Cao Tú Lan thở dài: “Con là cục thịt vàng cục thịt bạc của mẹ, mẹ không thương con thì thương ai?”

Tô Thanh Hòa nghĩ rằng lúc này Cao Tú Lan đang mềm lòng, bèn nói ngay: “Mẹ, sau này mẹ cho cả nhà mình ăn nhiều một chút, chỉ cần cho bọn nhỏ ăn nhiều một chút là được. Mỗi ngày con nhìn bọn nó gầy như que củi thì lại sợ chết đi được, cứ liên tưởng tới vợ của Tô Thọt Chân. Cho tụi nó ăn nhiều một chút thì con sẽ được yên lòng hơn.”

Cao Tú Lan rất muốn nói rằng cho bọn vịt giời ấy ăn nhiều làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của con gái, bà ấy lại không đành lòng. Bà ấy nghĩ hiện giờ chồng mình có thể tặng cả nồi sắt cho mình, không chừng sau này vẫn sẽ tiếp tục cung cấp lương thực cho cả nhà cũng nên.

Chỉ cần con gái có thể yên tâm thanh thản, ăn nhiều một miếng cũng chẳng sao.

Người nhà họ Tô đều biết hai mẹ con đi mượn lương thực.

Khác với lần trước hai người đi xin thịt, lần này cả nhà đều thấp thỏm bất an. Được ăn thịt hay không đều không ảnh hưởng tới họ, nhưng lương thực là mạng sống của họ.

Cả nhà đứng trước cổng ngóng trông, thấy hai mẹ con đã về thì đều vây quanh họ.

“Chỉ được có thế là nhanh!” Cao Tú Lan liếc mọi người, sau đó đi thẳng vào phòng, bảo mấy đứa nhỏ chờ ngoài sân, chỉ cho người lớn vào nhà, sau đó đóng cửa lại.

Dưới ánh sáng mong manh, Cao Tú Lan đặt thẳng chiếc gùi lên bàn.

“10 ký bột ngô mịn, thêm 1 ký gạo, đây là số lương thực mà em gái chúng mày mượn được đấy!”

Bốn người vây quanh, lập tức thấy túi vải bố đựng bột ngô trong gùi.

Quả thực là bột ngô, rất mịn màng, mịn hơn bột lõi ngô ở nhà nhiều, ăn vào chắc chắn sẽ không rát cổ họng.

Mọi người đều khiếp sợ không lên tiếng.

Tô Thanh Hòa dặn dò: “Anh, không ai được kể với bên ngoài là nhà mình có thể mượn lương thực đâu nhé.” Cô sợ có người truy cứu đến cùng thì sẽ khó giải quyết. Lỡ có người muốn truy cứu đến cùng, cô chỉ còn cách chấm dứt quan hệ với “nhà họ hàng” này, về sau lại nghĩ cách quang minh chính đại lấy lương thực ra.

Còn Cao Tú Lan thì lại suy nghĩ nhiều hơn: “Chúng mày nghe rõ cho tao, không đứa nào được phép kể chuyện này với bên ngoài. Bây giờ có rất nhiều gia đình sắp nghèo không còn hạt gạo, lỡ họ biết nhà mình có thể mượn lương thực thì chắc chắn sẽ có âm mưu xấu xa. Người ta có thể trợ cấp cho gia đình mình, nhưng không thể trợ cấp cho cả thôn đâu. Lỡ chọc phiền phức, về sau người ta không trợ cấp nhà mình nữa, chặt đứt đường sinh tồn của cả nhà thì đừng chờ tao ra tay, chỉ cần mày còn liêm sỉ thì tự ra ngoài tìm bức tường đâm đầu chết luôn đi, tiết kiệm được chút lương thực cho người trong nhà ăn.”

Hai đứa con trai và con dâu lập tức bịt miệng.

Có lương thực thì tất nhiên phải lén lút ăn, họ sẽ không ngu đến mức kể lể với bên ngoài đâu.

Mấy đứa nhỏ thì dễ quản thúc hơn. Đứa nào để lộ một chữ thì sau này sẽ không được ăn một miếng cơm.

Thế là người nhà họ Tô đều thống nhất với nhau, có lương thực thì lén lút ăn, không ai được tiết lộ.

Nếu tiết lộ, người khác sẽ mượn lương thực của nhà mình.

Buổi trưa, cả nhà vui vẻ ăn cơm trưa, mặc dù vẫn không no bụng nhưng tóm lại đã có hy vọng.

Đồ ăn của bọn nhỏ cũng nhiều hơn một chút, một bát cháo loãng có thể ăn lửng dạ.

“Đều là cô của chúng mày cho chúng mày ăn đấy, sau này phải nhớ lòng tốt của cô! Đứa nào vong ơn bội nghĩa, sau này sẽ bị sét đánh.” Cao Tú Lan tẩy não cho bọn trẻ.

Bọn trẻ được ăn nhiều mấy miếng nên đều thỏa mãn gật đầu. Mặc dù cô có bệnh, nhưng cô tốt bụng.

Túi gạo đã giải quyết, nhưng nồi sắt vẫn chưa được giải quyết xong. Buổi chiều khi cả nhà đều đi hết, Cao Tú Lan bèn dẫn con gái vào phòng mình, sau đó lải nhải với chung quanh như niệm kinh: “Đại Căn ơi, mẹ con tôi không thể lấy nồi sắt ra kiểu này được, ông mau đổi chỗ cho nó đi. Cứ chuyển tới hang động mà ngày xưa tôi đẻ thằng ba. Đại Căn ơi, nếu ông nghe thấy lời tôi nói thì hãy đáp lại tôi đi…”

Tô Thanh Hòa ở bên cạnh nghe mà nổi da gà. Cô lại lần nữa hối hận vì sao lại phải nhắc tới đồng chí Tô Đại Căn chứ… Cô sợ có một ngày đồng chí Tô Đại Căn bị nhắc tên suốt mà sẽ trở về thật.

“Ký chủ, xin hãy tin vào khoa học.” Hệ thống lải nhải trong đầu.

Tô Thanh Hòa nguýt cháy mắt, nghĩ thầm trong lòng: “Rồi rồi rồi, cậu mau làm việc đi.”

Thế là trong lúc Cao Tú Lan chưa kịp phản ứng, trước mắt đã trống không, chiếc nồi biến mất… biến mất…

Hai mẹ con lập tức mắt tròn mắt dẹt.

Tô Thanh Hòa lắp bắp: “Mẹ, mẹ, nồi đâu rồi?”

Cao Tú Lan há hốc miệng mãi không ngậm lại được, vội kéo Tô Thanh Hòa ra ngoài, nhân tiện khóa cửa phòng: “Con chờ ở nhà, mẹ ra ngoài xem thử.”

Dứt lời, bà ấy chạy mất nhanh như chớp.

Bà ấy vừa đi, hệ thống liền đòi tiền của Tô Thanh Hòa: “Ký chủ đổi địa điểm thả phần thưởng xuống một lần, yêu cầu ký chủ chi trả bằng phần thưởng của ba lần nấu cơm.”

“Nhớ rồi, nhớ rồi. Ít nhiều gì cậu cũng là trí tuệ nhân tạo, đừng có cái kiểu bủn xỉn như thế được không?”

“Xin ký chủ hãy chú ý, thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play