“Lạc Yến, ngươi hiểu cái gì?” Hạ Trường Dực khó hiểu hỏi.
Lạc Yến hít hít mũi, vội vàng đáp: “Ta đã gặp nàng, ta đã gặp Ôn Thanh Chi!”
Nàng đứng dậy lấy cây dù căng ra, rồi châm một nén hương. Khói hương lan tỏa, một bóng nữ tử hiện lên dưới tán dù. Lạc Yến nhìn thẳng vào nàng.
Ôn Thanh Chi cong môi cười, nghịch ngợm nói: “Sao vậy, nghe chuyện của ta mà cũng khóc được sao? Ta còn chưa khóc đây. Đúng rồi, ta đã xem qua mấy thứ ngươi mang theo…”
Nàng đưa tay chỉ đống sách trên mép giường: “Trong đó không có thứ ta muốn. Ta cần ngươi tìm một tờ giấy trắng… Có thể ta nói không chính xác lắm. Trước khi vào Tống phủ, ta ngồi trong phòng chứa đồ một lát, lấy một quyển sách, bên trong rơi ra nửa tờ giấy. Ta định dùng nó viết một lá thư tuyệt mệnh cho Vương Lão Nhị, nhưng chưa kịp thì đã bị tính kế đưa vào Tống phủ. Sau này, một sợi hồn phách của ta bám vào tờ giấy đó, không bị Nữu bà phát hiện, nên mới tồn tại đến giờ.”
“Giấy? Sao có thể?” Lạc Yến không tin: “Sách vở trong kho, ta lấy hết rồi, tuyệt đối không sót…”
Nói đến đây, nàng chợt nhớ ra hai chiếc rương chưa mở, bên trong đầy mảnh vụn như tóp mỡ. Chẳng lẽ là cái đó? Nghĩ vậy, giọng nàng không còn chắc chắn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT