Vào giờ Dần, khi chân trời vừa hửng sáng một màu trắng đục, mưa lớn đã dịu đi đôi chút chỉ còn lất phất rơi.
Con đường nhỏ dẫn lên núi Tùng Đài ngập đầy bùn lầy trơn trượt, khó mà bước chân. Diệp Tứ cầm một chiếc ô vàng cũ kỹ, lặng lẽ bước lên núi để dò đường. Đã nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối ông rời làng, ông định bụng sẽ vào thành mua ít đồ dùng cần thiết. Thế nhưng, hai ngày nay trời mưa không ngớt khiến ông lo ngại đường sá lầy lội, không tiện cho xe lừa đi lại. Vì vậy, ông quyết định trước tiên thăm dò lối đi cho chắc.
Ông dậy từ rất sớm, khi trời còn mờ mịt, con đường trước mặt chưa rõ bóng dáng. Trong tay, ông cầm một chiếc đèn lồng lập lòe, ánh sáng yếu ớt như muốn tắt bất cứ lúc nào. Diệp Tứ cẩn thận bước đi, bùn lầy dưới chân bắn tung tóe vấy bẩn cả áo quần. Mày ông không khỏi khẽ nhíu chặt, Diệp Tứ lẩm bẩm than thở:
“Chà, hôm nay e là khó mà đi được… Ôi! Xem ra đành phải chờ thêm chút nữa mới xong.”
Đang toan quay về nhà, bất chợt giữa tiếng mưa gõ đều đều trên tán ô, ông nghe thấy một âm thanh nhỏ tinh tế mà đứt gãy, tựa như ai đó bị vỡ xương cốt. Kỳ lạ thay là không hề có tiếng kêu la, chỉ có những tiếng thở dài dính dấp, uể oải vang vọng.
“Cái gì vậy…” Diệp Tứ khựng lại, nâng cao đèn lồng đứng yên tại chỗ, mắt hướng xuống chân núi nhìn ngó. Sương mù dày đặc bao phủ ngôi làng nhỏ bé, con đường này bây giờ chỉ in độc dấu chân mới của ông, xung quanh không có lấy một bóng người.
Rắn độc trên núi đã bị diệt trừ từ lâu, Tùng Đài Sơn cũng bình yên nhiều năm không có chuyện lạ. Diệp Tứ lo lắng nghĩ rằng có lẽ dân làng lên núi gặp chuyện không lành, bèn lấy hết can đảm, chậm rãi bước về phía tiếng động. Những chiếc lá thông trải đầy mặt đất, ướt sũng vì mưa, phần nào che giấu tiếng bước chân của ông khiến mọi thứ càng thêm tĩnh lặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT