Không gian tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

Lạc Yến khẽ lùi một bước, giọng nàng ngập ngừng: “Ta… ta chỉ định giặt y phục thôi mà…”

Khi giặt y phục, thêm chút muối sẽ giúp vải bớt phai màu, ý nghĩ ấy thoáng chốc lướt qua trong đầu nàng, tựa như cơn gió thoảng bất ngờ.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên khẽ rũ xuống, lặng lẽ nhìn nàng. Gương mặt hắn chuyên chú, như thể đang nghiêm túc cân nhắc xem lời nàng nói có thật hay không.

“Nhưng ta kiến thức còn nông cạn, chẳng hay đây là thói quen của chốn nào?” Hắn hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, nghe qua như không chút để tâm.

Câu hỏi này… liệu có phải hắn đang dò xét lai lịch của nàng?

“Ta không nhớ rõ.” Nàng khẽ cúi mi, làm ra vẻ cô đơn, giọng nhỏ nhẹ: “Ta mồ côi từ nhỏ, một mình lớn lên, lang bạt khắp trời nam biển bắc, đã không còn nhớ nổi mình học được điều này từ nơi đâu.”

Khương Tịch Châu thoáng liếc nhìn đỉnh đầu mềm mại của nàng. Ban ngày, nàng buộc tóc đuôi ngựa, giờ đây đã hơi lệch lạc, dây buộc lỏng lẻo, tóc tai tán loạn.

Một người buộc tóc tệ đến vậy, bất kể nam hay nữ, ngoài trẻ nhỏ không tự lo được và người già yếu, nàng là kẻ đầu tiên hắn gặp. Một người như thế, lại biết cách giặt y phục cho tốt hơn ư? Điều này có đáng tin không?

Nhưng ngay lúc này, nàng khẽ nhíu mày, khóe môi mím chặt, vẻ mặt vô tội mà sinh động, tựa như cọng cải thìa héo úa. Nhìn nàng, cứ ngỡ bị lời của hắn làm tổn thương, lộ ra vẻ tủi thân. Thế nhưng, lời nàng vừa thốt ra lại mập mờ, không để lộ chút manh mối nào.

Khương Tịch Châu khẽ nheo mắt, rồi thu ánh nhìn lại.

Lạc Yến cảm thấy thời gian lúc này trôi qua chậm chạp đến lạ. Hắn đang nhìn gì vậy? Sao không có chút phản ứng nào?

Bỗng nhiên, từ khóe mắt, nàng thoáng thấy bóng dáng thon dài của thiếu niên khẽ động.

Hắn chậm rãi khuỵu chân ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt chiếc khăn tay, cẩn thận gói lại, nhẹ nhàng phủi đi lớp muối bên ngoài, chỉ chừa lại phần sạch sẽ. Động tác của hắn kiên nhẫn mà tinh tế.

Xong xuôi, hắn đứng dậy, đưa chiếc khăn cho Lạc Yến. Giọng nói trong trẻo, lễ độ như thường lệ: “Xin lỗi, ta vô ý hỏi chuyện không nên, khiến cô nương buồn lòng.”

Lạc Yến khẽ thở phào, nhận lấy chiếc khăn từ tay hắn, đáp: “Không sao cả… ngươi chỉ vô tình không biết thôi.”

“Lạc Yến cô nương, hóa ra ngươi đang ở đây.” Một giọng nói chen vào, cả hai cùng ngoảnh nhìn.

Triệu Tử Câm và Tiêu Nương đứng ở cuối hành lang, phía sau là Hạ Trường Dực uể oải, trông hắn không còn chút tinh thần nào.

Cũng phải, để cứu Lâm Trạch Hoa, hẳn hắn đã hao tốn không ít linh lực. Linh lực của hắn chưa được tôi luyện qua các phó bản, tự nhiên chẳng đủ dùng.

Triệu Tử Câm bước đến bên Lạc Yến, nói: “Mới vừa rồi, gió trong tòa nhà này bỗng thổi mạnh, ta nghĩ hẳn có tà khí ẩn hiện, còn lo ngươi gặp chuyện chẳng lành. May thay, ngươi ở cạnh Khương Tịch Châu thiếu hiệp.”

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Tiêu Nương dừng lại trên người Lạc Yến một lúc, như thể đang suy ngẫm điều gì. Đôi mắt nàng lóe lên tia sáng, tựa như lúc ở trong vườn chuối tây vừa rồi.

Lạc Yến cũng nhận ra điều đó. Có lẽ là chút muối rơi trên đất khiến ngũ giác của Tiêu Nương trở nên mơ hồ. Nàng lặng lẽ giấu muối ra phía sau, không để lộ dấu vết.

Nàng gật đầu với Triệu Tử Câm, giọng áy náy: “Tử Câm tỷ tỷ, để ngươi lo lắng rồi.”

“Không sao, ngươi biết tìm Khương Tịch Châu thiếu hiệp, vậy đã là rất khéo.” Triệu Tử Câm đáp, giọng chân thành, nàng vốn quý những người không gây phiền hà cho kẻ khác.

“Lâm phu nhân, ngươi tiễn đến đây thôi.” Triệu Tử Câm nói tiếp.

Tiêu Nương gật đầu, khẽ cúi người: “Hôm nay làm phiền các vị thiếu hiệp, trời đã muộn, ta không dám quấy rầy các vị nghỉ ngơi. Đêm nay ta sẽ ở lại trông phu quân, nếu các vị cần gì, cứ đến viện tìm ta.”

Nàng chợt nhớ ra, nói thêm: “Đúng rồi, Hạ thiếu hiệp đêm nay mệt mỏi thế này, đừng gắng gượng làm việc nữa. Lát nữa ta sẽ ghé thăm bằng hữu và sư đệ của ngài. Ngày mai ngài khỏe hơn, rồi đi cũng chưa muộn.”

Hạ Trường Dực gật đầu, giọng yếu ớt: “Lâm phu nhân cũng nên nghỉ ngơi cho tốt…”

Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã ngã xuống, không chút dấu hiệu, dựa hẳn vào người Triệu Tử Câm.

“Hạ Trường Dực!”

Khương Tịch Châu vội tiến lên đỡ lấy, ngón tay đặt lên mạch hắn, rồi thần sắc dịu lại: “Không sao, hắn chỉ mệt quá thôi, ngủ một giấc sẽ khỏe.”

– –

Hạ Trường Dực ngủ một mạch thật lâu, đến tận giờ Dậu ngày hôm sau mới tỉnh.

Hắn đau đầu như muốn nứt ra, cảm giác như hồn phách bị rút sạch, thân thể trống rỗng chẳng khác nào cái vỏ rỗng tuếch.

Bốn người vây quanh giường hắn: ngoài Triệu Tử Câm, Khương Tịch Châu và Lạc Yến, còn có thêm Lâm Chúc.

“Hạ thiếu hiệp, chỉ còn chờ ngài thôi!” Lâm Chúc lên tiếng.

Lạc Yến nhìn Hạ Trường Dực mà thấy thương thay. Lâm Chúc rõ ràng nhắm vào Phù Vân Châu trên người hắn. Triệu Tử Câm và Khương Tịch Châu, hắn đều khéo léo từ chối tiếp xúc, chỉ một mực bám lấy Hạ Trường Dực.

Hắn cố tình làm tiêu hao Hạ Trường Dực đến kiệt sức, cược rằng hắn sẽ không chịu nổi mà giao ra Phù Vân Châu. Chỉ cần đoạt được vật ấy, Lâm Chúc sẽ vĩnh viễn nhàn hạ.

“Ôi, đám tiểu tốt xông pha lúc nào cũng có những ý nghĩ kỳ quặc,” Lạc Yến thầm nghĩ.

Hạ Trường Dực không hề hay biết lòng dạ âm hiểm của Lâm Chúc. Ăn chút cơm, hắn đứng dậy đi làm việc.

Triệu Tử Câm và Khương Tịch Châu đương nhiên cũng theo cùng. Vào sân, họ gặp Tiêu Nương đang bưng chén thuốc bước ra. Nàng kể lại tình hình Lâm Trạch Hoa hôm nay, rồi ánh mắt lướt qua “cái đuôi nhỏ” phía sau mấy người.

“Lạc cô nương hôm nay sao lại đến cùng? Điều này khiến ta và phu quân ngại ngùng thật không biết giấu mặt vào đâu.” Tiêu Nương bước đến bên Lạc Yến, đưa chén thuốc cho nha hoàn bên cạnh, rồi thân thiết nắm tay nàng.

Lạc Yến định lùi lại, nhưng vẫn không kịp trước sự nhanh nhẹn của Tiêu Nương. Giọng nàng ấm áp: “Hôm qua thật ngại quá, sự việc xảy ra có chút bất ngờ. Hôm nay ta đã sắp xếp vài tiểu nha đầu chơi cùng cô nương. Cô nương còn nhỏ, những chuyện thế này không cần phải thấy.”

Bàn tay Tiêu Nương lạnh buốt, phủ lên mu bàn tay Lạc Yến, mang theo một luồng khí lạnh. Nàng không kiềm được khẽ rùng mình, cảm giác cổ họng như bị bít kín, muốn mở miệng từ chối mà không thốt nên lời.

Tiêu Nương ra tay với nàng để làm gì?

Trước mặt bao người, Lạc Yến cứng đờ gật đầu. Tiêu Nương mỉm cười rạng rỡ, ôm vai nàng bước ra ngoài. Tiếng tim đập dồn dập vang lên bên tai nàng, đinh tai nhức óc, mồ hôi lạnh toát ra.

Ngoài Khương Tịch Châu, bất kỳ ai ở thế giới này cũng có thể lấy mạng nàng.

Hôm qua nàng đã không đến, hôm nay cũng không muốn theo vào. Nếu nàng muốn đi chơi với người khác, càng chẳng ai thấy lạ. Đêm qua Tiêu Nương đã qua vượt phép kiểm tra bằng lá bùa, không ai còn nghi nàng ta là yêu, ít nhất là lúc này.

Lạc Yến cố nhúc nhích cánh tay phải không bị giữ, gian nan giơ lên định níu lấy góc áo ai đó bên cạnh. Nhưng cơ thể nàng như bị đóng băng, không thể dùng sức, động tác đơn giản ấy cũng trở nên bất khả thi.

Khoảnh khắc sắp lướt qua mọi người, nàng dồn sức cào sang bên. Đầu ngón tay tê dại, nàng không chắc mình đã chạm được vào cái gì hay không.

Chẳng ai lên tiếng. Lạc Yến bị Tiêu Nương dẫn đi xa.

Nàng cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, một linh cảm xấu dâng lên, chỉ cần bước qua cánh cửa này, hành trình của nàng sẽ chấm dứt tại chỗ.

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Tiêu Nương: “Tiểu nha đầu, ngươi có phải đã phát hiện ra gì không? Nếu không, hôm qua ngươi lấy lắm muối như vậy làm gì?”

Giọng nói ấy như rắn độc phun nọc, mí mắt Lạc Yến dần khép lại.

“Vậy thì xin lỗi nhé, ta không thể vì ngươi mà để công sức đổ sông đổ biển được.”

Bàn tay ôm vai Lạc Yến khẽ nhấc lên, móng tay sắc nhọn như dao găm kề sát động mạch cổ nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt, khiến máu tươi tuôn trào. Tiêu Nương mỉm cười: “Cho nên, ta đưa ngươi đi tìm cái chết, được không?”

Đương nhiên không được!

Nhưng nàng không thể thốt nên lời, hơi thở chậm chạp, cảm giác mặc người xâu xé này thật tồi tệ.

Nàng mới đến đây hai ngày, vậy mà đã lần thứ hai đối diện với sinh tử.

“Hệ thống! Hệ thống đâu rồi!” Lạc Yến gào thét trong đầu.

Không chút phản hồi!

Hệ thống nhà ai mà vô dụng thế này chứ?!

Xong rồi, hết thật rồi.

Khương Tịch Châu cũng sẽ chết cùng nàng sao? Thế giới này không có nàng cũng sẽ sụp đổ, nhưng nếu thiếu Khương Tịch Châu thì sao đây?

Phía sau, thiếu niên áo trắng dừng bước.

Hắn nhìn thiếu nữ áo vàng ngoan ngoãn bị Tiêu Nương ôm đi, không chút phản kháng.

Hắn khẽ nhấc tay trái lên, vừa rồi nàng đã cào vào ngón út của hắn. Đầu ngón tay nàng lạnh buốt, như vừa nhúng vào sương mù từ đất nóng bốc lên.

Hắn khẽ giật ngón út, đuôi mày nhếch lên, khóe môi cong thành nụ cười. Băng tuyết tan chảy, hắn thốt lên: “Sợ ư?”

“Lúc nào cũng nói dối, đáng phải chịu chút khổ.”

Triệu Tử Câm đã chạy đến cửa, thấy người phía sau không theo kịp, ngoảnh lại thì thấy thiếu niên trong sân đang nhìn tay mình, như bị điều gì đó chọc cười.

Không phải nụ cười ôn hòa, giữ lễ như mọi ngày, mà là nụ cười sinh động, thoải mái, chân thật của một thiếu niên mười mấy tuổi. Cả người hắn như bừng sáng.

Nhìn tay mà cũng cười được? Khương Tịch Châu thiếu hiệp này…

Nàng thấy lạ, bèn ngắt lời: “Khương thiếu hiệp, ngươi không vào sao?”

Nghe tiếng, hắn buông tay, thu lại nụ cười, trở về vẻ thường ngày: “Ta quên cầm một thứ, quay lại lấy đã.”

“Ừ, được.” Triệu Tử Câm đáp, rồi xoay người vào phòng.

Khương Tịch Châu bước về hướng Tiêu Nương và Lạc Yến rời đi, thong dong như dạo chơi trong sân vắng.

– –

Lạc Yến bị dẫn vào vườn chuối tây. Nhìn những cây chuối ấy, lòng nàng chợt sợ hãi, trong lòng trăm ngàn lần từ chối, nhưng đôi chân vẫn bước thẳng tới tử lộ.

Tiêu Nương vuốt mặt nàng: “Được rồi, đến nơi rồi.”

“Để bọn chúng cũng nếm thử nguyên khí của tiểu cô nương, được không?”

Lạc Yến như quả bóng xì hơi. Tiêu Nương một mình ăn nàng đã đành, giờ còn cả đám… Nàng không dám nghĩ mình sẽ ra sao.

Tay nàng bị nắm chặt, ngón trỏ Tiêu Nương lướt qua cổ tay nàng, nhẹ nhàng rạch một đường. Máu đỏ tươi tuôn ra, như chuỗi san hô đỏ treo trên cổ tay trắng mịn.

Tiêu Nương hít sâu một hơi: “Quả nhiên, đứa trẻ mười mấy tuổi thật tươi ngon. Chẳng trách Minh Không, con quái vật ấy, lại thích đến vậy.”

Lạc Yến bị đẩy ngã xuống đất, như miếng thịt nằm trên thớt. Nàng thấy ánh trăng trên trời bị lá chuối che khuất, chỉ còn lại bóng tối mịt mù.

Mấy cây chuối gần nàng nhất bắt đầu vặn vẹo, như đêm qua khi Tiêu Nương biến hình.

Tiêu Nương vỗ nhẹ mặt nàng: “Chơi vui nhé.”

Lạc Yến sống không còn gì để lưu luyến: “…”

Tiêu Nương hài lòng với phản ứng của nàng, nói xong thì đứng dậy rời đi.

Một con tinh chuối tây bung ô ngồi xổm bên Lạc Yến. Đôi mắt nó đờ đẫn, như mắt cá chết, không được linh hoạt như Tiêu Nương.

Nó giương ô che đầu Lạc Yến, một làn sương trắng mỏng manh từ cơ thể nàng bị rút ra. Nàng cảm giác như bị tiêm thuốc mê, ý thức dần dần tan biến.

Rồi nàng thấy con thứ hai, con thứ ba cầm ô tiến tới…

Không có vết thương rỉ máu, chắc Khương Tịch Châu sẽ không đau nhỉ.

“Vậy thì… buồn ngủ quá…”

Lạc Yến không kiềm được muốn nhắm mắt. Trước khi ánh sáng biến mất, nàng thoáng thấy chiếc ô trên đầu bị gạt ra, như bông hoa nở rộ bung cánh.

Từng lớp từng lớp chậm rãi mở rộng.

Một bàn tay thon dài gạt chiếc ô xanh trước mắt nàng. Trên cổ tay xinh đẹp ấy đeo một chuỗi san hô đỏ…

Ánh trăng xanh trắng lại rọi xuống người nàng.

Nàng nghe ai đó gọi tên mình.

Không phải “Lạc cô nương”, cũng chẳng phải “Lạc Yến cô nương”, mà là “Lạc Yến”, rõ ràng từng chữ.

Lạc trong Thần Lạc, Yến trong trời yên biển lặng.

Nhưng nàng chẳng thể đáp lại.

Cơn buồn ngủ như dã thú nuốt chửng ý thức nàng. Mí mắt không thể mở tiếp được, Lạc Yến chậm rãi chìm vào bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play