Dịch: Ndmot99

Tối hôm đó, Vệ Tương đến Tử Thần Điện ăn tối đúng như chờ mong của thiên tử.

Sở Nguyên Dục vẫn dịu dàng ấm áp, cho tất cả cung nhân lui xuống, tự tay gắp rau múc canh để giai nhân không phải vất vả.

Được bảo bọc như vậy làm Vệ Tương có một giây quên rằng hắn là ngôi cửu ngũ mà chỉ giống quý công tử cẩm y ngọc thực, bình thường đọc nhiều thư từ ca phú nên biết cách yêu thương nữ nhân.

Bình hôm hôm sau, ý chỉ sắc phong Vệ Tương từ Tử Thần Điện truyền xuống, sau đó đưa đến hậu cung. 

Theo quy định, ý chỉ sẽ Trường Thu Cung báo cho hoàng hậu biết trước, sau đó mới thông báo cho lục cung, cuối cùng là đến Thượng Cung Cục.

Trong thời gian này, viện mà Vệ Tương ở hết sức náo nhiệt. Vì địa vị khác nhau, các cung nữ khác tạm thời ra ngoài, chỉ để lại hai cung nữ được Dung Thừa Uyên đặc biệt phái tới giúp nàng thu dọn đồ đạc.

Thật ra nàng không có nhiều đồ dùng, nhưng hiện giờ đã được sắc phong, việc tự dọn dẹp không còn thích hợp, vì thế mới có cung nữ làm thay nàng.

Trong hai cung nữ này có một người là Quỳnh Phương, người còn lại tên Đường Tri, tuy nhỏ hơn Vệ Tương một tuổi nhưng đã làm việc ở bên ngoài Tử Thần Điện ba năm, làm việc khá cẩn thận.

Theo mong muốn của Dung Thừa Uyên, Đường Tri cũng sẽ theo nàng vào hậu cung.

Việc này đêm qua Quỳnh Phương đã báo với Vệ Tương.

Quỳnh Phương nói cung nữ được chủ tử trong cung ban tên là ân điển, cũng có vẻ thân thiết hơn. 

Nhưng nữ quan lớn tuổi như Quỳnh Phương không đổi tên mới thể hiện thân phận cao quý. 

Còn về thái giám thì quy tắc cũng tương tự, có điều hầu hết phi tần hậu cung thân với cung nữ hơn, vậy nên không để tâm đến, thái giám có quyền lực như Dung Thừa Uyên sẽ được xưng hô bằng tước vị hoặc là họ rồi đến "công công", tiểu thái giám thì sẽ được gọi là "tiểu" đến họ rồi đến “tử.”

Vệ Tương nghe xong lập tức đi tìm sách đọc, chọn được cái tên "Tích Lâm", hôm nay nói cho Đường Tri biết.

Đường Tri quả nhiên rất vui, sau khi tạ ơn, từ nay nàng chính thức có tên Tích Lâm.

Nếu không nhắc đến ngoại lệ như Mẫn thục nữ thì trừ hai người này ra, hầu hạ chính bát phẩm thục nữ còn hai cung nữ khác và hai thái giám, có điều những người này chỉ làm công việc nặng nhọc. 

Dung Thừa Uyên không tìm được người phù hợp nên điều vài người có điển tịch sạch sẽ từ Thượng Nghi Cục và Nội Quan Giám đến.

Khoảng giờ Thìn, mọi thứ thu dọn xong, Vệ Tương đến di chuyển đến hậu cung. Chỗ nàng ở do đích thân Dung Thừa Uyên chọn, nằm ở Lâm Chiếu Cung không có phi tần ở, tên Dao Trì Uyển.

Biết được chỗ ở mới, Tích Lâm cười nói: “Thục nữ nương tử đẹp như tiên trong tranh, ở Dao Trì Uyển là hợp nhất!”

Vệ Tương thầm nghĩ chắc Dung Thừa Uyên cũng có ý này nên hào phóng nhận lời khen của Tích Lâm.

Lúc nàng đến Dao Trì Uyển, bốn cung nữ và thái giám khác đã có mặt, nhưng Vệ Tương chưa nói nhiều với họ mà cùng Quỳnh Phương đến phòng ngủ chính trước.

Phòng ngủ chính nằm ở phía bắc cửa hướng về phía nam, chia làm ba gian. Gian giữa đương nhiên là để tiếp khách, gian phía đông là phòng ngủ, gian phía tây là phòng đọc sách.

Vệ Tương vào phòng ngủ, vừa vòng qua tấm bình phong liền đón nhận một căn phòng sáng sủa.

Ánh sáng trong căn phòng này rất tuyệt, tất cả nội thất đều mới, bề mặt sơn của bàn ghế và giường đều phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, màn che giường cũng là tơ lụa đẳng cấp.

Cuối căn phòng có chiếc giường bạt bộ, gần cửa sổ phía nam có một chiếc ghề dài uống trà.

Tích Lâm dìu Vệ Tương đến bên bàn trà ngồi xuống, Quỳnh Phương tới dâng trà. 

Bốn cung nữ thái giám xếp hàng vào dập đầu thỉnh an, Vệ Tương hỏi tên từng người, hai cung nữ một người tên Thu Nhi, một người tên Nguyên Nhi, hai thái giám lần lượt tên Tiểu Hoan Tử và Tiểu Vĩnh Tử.

Vệ Tương nhớ lời dặn của Quỳnh Phương, không thể để Tích Lâm chịu thiệt, vì thế không đặt tên khác cho họ, chỉ thưởng ít bạc vụn rồi cho họ lui xuống.

Bốn người ra ngoài khoảng một khắc, Tiểu Vĩnh Tử lần nữa xuất hiện ở cửa. Vệ Tương ngồi bên bàn trà, cách tấm bình phong không nhìn thấy gã, chỉ nghe gã nói: “Nương tử, Trương công công của ngự tiền đến.”

“Mời vào đây.”

Vệ Tương vừa dứt lời, Trương Vi Lễ đã bước vào.

Theo sau gã còn có hai thái giám, một người bưng mâm đựng đồ nữ trang, một người cầm vàng bạc ngân phiếu.

Vệ Tương vẫn ngồi yên một chỗ, gật đầu: “Trương công công.”

"Thỉnh an nương tử." Trương Vi Lễ hành lễ, sau đó chỉ vào hai thái giám cấp dưới, “Đây là đồ bệ hạ lệnh nô tài đưa đến cho nương tử.”

Vệ Tương vội đứng dậy tạ ơn thì bị Trương Vi Lễ cản lại: “Bệ hạ nói chỉ là sự quan tâm bình thường, nếu nương tử tạ ơn thì có vẻ xa lạ quá.”

Đúng là thương hoa tiếc ngọc.

Vệ Tương nghe lời ngồi xuống.

Trương Vi Lễ giới thiệu trang sức: “Số đồ nữ trang này nương tử muốn tự dùng hay thưởng cho người khác đều được, không cần câu nệ, ngoài ra Thượng Phục Cục đang may đồ mới cho nương tử, vài ngày nữa sẽ đưa đến.”

Vệ Tương nhớ lời dặn của Trương Vi Lễ, lần này không cảm tạ hoàng ân nữa, chỉ cười nói: “Làm phiền công công.”

"Nương tử khách sáo." 

Trương Vi Lễ tiếp tục, “Trong đây có ngân lượng và ngân phiếu, tổng cộng có một nghìn lượng bạc, bệ hạ sợ nương tử thiếu tiền dùng nên tự trích ra trong tư khố của mình, không tính là ban thưởng, cũng không vi phạm quy định nào cả, nương tử cứ yên tâm sử dụng.”

“Công công vất vả.”

Lần này, nàng thật sự cảm động trước sự thương hoa tiếc ngọc của vị thiên tử này.

So với trang sức y phục được ban thưởng, số tiền "đặc biệt lấy từ kho riêng" này thật sự cho thấy vị trí của nàng trong lòng hắn.

Nàng xuất thân Vĩnh Hạng Cung, phụ mẫu đều qua đời, không có gia tộc để dựa dẫm như các phi tần khác, ngay cả tiền tiết kiệm cũng không nhiều.

Thật sự làm khó người có thân phận tối cao như hắn lại quan tâm, thậm chí thận trọng suy nghĩ cho nàng.

Hơn nữa nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện mệnh giá của ngân lượng và ngân phiếu khác nhau. 

Ngân phiếu mệnh giá cao có thể làm việc lớn, bạc vụn có thể dùng làm phần thưởng cho cung nhân, mỗi thứ có một công dụng riêng biệt.

"Chúc mừng nương tử, nô tài cáo lui." Trương Vi Lễ hành lễ rồi lui ra ngoài. Hai thái giám lặng lẽ đặt mâm lên bàn rồi cũng lui xuống theo.

Vệ Tương liếc Quỳnh Phương, Quỳnh Phương hiểu ý, lập tức cầm một thỏi bạc chạy ra ngoài đưa cho Trương Vi Lễ, cảm ơn gã cất công đi một chuyến.

Trương Vi Lễ dừng bước, nhìn về phía phòng ngủ: “Tâm ý của nương tử bọn ta biết, có điều chúng ta là người một nhà, sau này không cần khách sáo, chỉ cần làm tốt việc của chưởng ấn là được.”

Quỳnh Phương mỉm cười: "Chính vì là người nhà nên mới càng không thể để người nhà thua thiệt. Nếu không chẳng lẽ để người một nhà không bằng người ngoài?" 

Nói rồi, nàng nhét thỏi bạc vào tay Trương Vi Lễ, cách xưng hô vẫn giống lúc cùng làm việc ở ngự tiền, “Có thời gian sẽ mời ngươi uống tách trà nhỏ.”

Trương Vi Lễ còn muốn từ chối, nhưng lúc này lại có cung nhân bên ngoài muốn vào, gã chỉ đành cất vào tay áo: “Được. Thế ta đi trước, ngươi bận đi.”

"Đi thong thả." Quỳnh Phương khom người chào, đến khi ngẩng đầu, nàng cũng nhìn thấy bóng người Trương Vi Lễ mới chú ý.

Thấy Trương Vi Lễ đi ra, bọn họ chắp tay chào hỏi.

Trương Vi Lễ chỉ "Ừ" một tiếng rồi đi trước.

Thái giám đi đầu hơn hai mươi tuổi, hoa văn thêu trên áo giống hệt Trương Vi Lễ. 

Vậy nên khi đến gặp Quỳnh Phương, gã không khách sáo như với Trương Vi Lễ mà nói thẳng: “Thanh phi nương nương phái bọn ta đến tặng quà, chúc mừng thục nữ được tấn phong.”

"Mời công công." Quỳnh Phương nghiêng người dẫn đường.

Bọn họ vào trong gặp Vệ Tương, lại một hồi tặng quà, chúc mừng, khách sáo, lần này Vệ Tương đứng dậy tạ ơn, Quỳnh Phương cũng như khi nãy đích thân tiễn họ ra ngoài, thuận tiện thưởng một thỏi bạc.

Trong lúc Quỳnh Phương ra ngoài, Vệ Tương nhìn phần thưởng của Thanh phi, tạm thời không nhắc đến trang sức tơ lụa, Thanh phi cũng tặng bạc, nhưng không có ngân phiếu, thế nên dù khi nãy thái giám chưởng sự không liệt kê thì vẫn dễ dàng nhìn ra số lượng.

Tổng cộng là tám trăm lượng bạc.

Theo quy định ban thưởng trong cung, tám trăm lượng kém một nghìn lượng một bậc.

Vệ Tương thầm nghĩ: Đúng là trùng hợp, có điều hình như hơi kỳ lạ.

Một lúc sau, đồ trung cung hoàng hậu ban thưởng cũng tới, vẫn là trang sức, vải vóc và tiền. 

Tiền chỉ có bạc, tổng cộng chín trăm mười hai lượng, ít hơn thiên tử, nhưng lại nhiều hơn Thanh phi.

Vệ Tương hành lễ tạ ơn, lần thứ hai Quỳnh Phương tiễn nhóm cung nhân đi, Vệ Tương ngồi xuống cầm một thỏi bạc lên xem, càng thấy việc này kỳ lạ.

Phần thưởng trong cung không chỉ phân biệt nhiều ít mà còn tương tự nhau. Ví dụ như hôm nay nếu thiên tử ban thưởng xuống đầu tiên, thì người tiếp theo phải là hoàng hậu, sau đó mới đến Thanh phi, số tiền thưởng của mỗi người sẽ thấp dần theo cấp bậc.

Nhưng bây giờ nàng lại nhận bạc thưởng của Thanh phi trước, thấp hơn của bệ hạ một bậc; sau đó nhận ban thưởng của hoàng hậu, trái lại nhiều hơn Thanh phi nửa bậc.

Điều này kỳ lạ ở chỗ bệ hạ rõ ràng đã nói đây không phải ban thưởng, thế nhân tiền thưởng của ba người chỉ chênh lệch kiểu khó giải thích.

Vệ Tương không khỏi nghĩ đến xuất thân của Thanh phi, lại nhớ đến lời đồn giữa các cung nhân, đầu óc rối bời.

Lúc này Quỳnh Phương trở về.

Vệ Tương nheo mắt hỏi: “Hôm qua bệ hạ ngủ ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play