Thu Minh Dung lau nước mắt đáp: "Con không hề vu oan cho người, con nói toàn là sự thật. Những năm qua, người đã ép buộc di nương phải làm theo ý người, người lợi dụng sự kiêu ngạo của di nương để làm những chuyện tày trời trong phủ, người mượn tay di nương để trừ khử những thiếp thất khác của cha và cả những đứa con chưa kịp sinh ra. Người còn sắp xếp nha hoàn thông phòng cho Tứ ca khi huynh ấy còn chưa trưởng thành, người nuông chiều huynh ấy, khiến huynh ấy trở thành một kẻ ăn chơi trác táng. Người..."
Thu Minh Dung run rẩy đưa tay chỉ vào bà ta.
"Người để di nương gánh chịu những tội lỗi không đáng có, còn bản thân người chỉ biết che giấu bằng bộ mặt giả tạo của kẻ thánh thiện. Bề ngoài thì yếu đuối, nhưng thực ra lòng dạ người lại độc ác như rắn rết."
"Đủ rồi, Minh Dung, đừng nói nữa." Thu Minh Kỳ thực sự không thể nghe thêm. Hắn ta không ngờ rằng người mẹ lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, không tranh giành với ai của mình, lại có thể đứng sau những việc làm độc ác như vậy. Chuyện này hắn ta sao có thể chấp nhận được?
Thu Minh Dung không nói thêm gì nữa, chỉ biết òa khóc, như thể muốn trút hết những uất ức và đau khổ trong bao năm qua.
Thu Minh Nguyệt bước đến, vỗ nhẹ vai nàng ta: "Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi."
Thu Minh Dung dựa vào vai tỷ tỷ mình, nức nở: "Ngũ tỷ... hu hu hu..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT