Đại lão gia trầm giọng hỏi: “Vậy cha đã trả lời hoàng thượng thế nào?”
Lão thái gia khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như biển.
“Tâm ý đế vương khó dò, thần tử sao dám vọng đoán? Dù ta là đế sư, hoàng thượng kính trọng ta, cũng chỉ vì vài phần tình nghĩa năm xưa mà thôi. Quân thần, quân thần, trước có quân mới có thần, sau đó mới đến những điều khác. Hoàng thượng bề ngoài là trưng cầu ý kiến của ta, nhưng kỳ thực, đây chẳng phải cũng là một phép thử sao?”
Đại lão gia im lặng, những chuyện liên quan đến hoàng gia, một khi đã nhúng tay vào thì cả đời cũng đừng mong có thể rút ra được.
Đại lão gia hạ giọng, mang theo vài phần trầm tư: “Cha, có một điều con vẫn luôn không hiểu. Vì sao nhiều năm qua, hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử? Hoàng tử vốn không nhiều, đến tuổi trưởng thành cũng chỉ có hai người. Chẳng lẽ… hoàng thượng còn định chờ thêm hai vị tiểu hoàng tử kia khôn lớn?”
Lão thái gia thong thả chắp tay sau lưng, cất bước đi dọc theo hành lang.
“Từ xưa đến nay, điều tối kỵ nhất đối với bậc đế vương là gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play