Bà ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu năm đó ta có quyền lựa chọn, ta cũng không muốn rơi vào tình cảnh hôm nay. Không những phải dè dặt từng bước, cẩn thận từng li, mà còn phải chịu đựng ánh mắt khinh miệt của người đời, mãi mãi không thể ngẩng đầu lên được. Minh San, con còn nhỏ, con chưa hiểu đâu. Đôi khi, những gì con tưởng là một giấc mộng đẹp lộng lẫy, đến khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hóa ra đó chỉ là một trò đùa tàn nhẫn mà số phận bày ra cho con. Khi con vẫn còn cơ hội lựa chọn, đừng lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Nếu không, con sẽ phải hối hận cả đời.”
Những lời này của Vân di nương sâu xa khó hiểu, khiến Thu Minh San nghe mà chỉ hiểu mơ màng.
“Nhưng di nương, chẳng lẽ người không có chút tình cảm nào với cha sao? Năm đó, người chấp nhận trở thành thiếp của cha, lẽ nào thật sự chỉ vì sự sắp đặt của tổ mẫu?”
Thu Minh San không tin rằng Vân di nương lại hoàn toàn vô tình với Đại lão gia. Nàng ta vẫn nhớ, khi còn rất nhỏ, lúc đó Vân di nương vẫn chưa thất sủng, Đại lão gia vẫn thường xuyên tới thăm. Mỗi lần ông rời đi, Vân di nương đều dõi theo bóng lưng ông, lặng lẽ u sầu. Đôi khi những đêm khuya, bà ấy giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, rồi ngồi bên mép giường lặng lẽ rơi lệ.
Chẳng phải những điều đó đã nói lên rằng Vân di nương yêu Đại lão gia sâu đậm hay sao?
Vân di nương thoáng ngẩn người, như bị kéo về những ký ức xa xưa. Khi đó, bà ấy vẫn chỉ là một thiếu nữ mới chớm biết yêu, gặp được một chủ nhân anh tuấn, nho nhã, sao có thể không động lòng? Nhưng khi đó, bà ấy còn quá trẻ, quá ngây thơ, quá thuần khiết. Tưởng rằng tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản, tưởng rằng chỉ cần yêu là có thể lấp đầy khoảng trống vô tận trong lòng.
Thế nhưng, sau bao nhiêu năm, bà ấy đã hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play