Edit :Ngọc Trúc

Cố Khác Quyết thậm chí không thèm liếc nhìn hắn một cái, chỉ cầm quần áo đi thay. Khi ra ngoài, bộ triều phục màu tím đã được đổi thành thường phục màu đen. Màu sắc trầm tối, chỉ có một chút đường thêu chỉ vàng đơn giản trên cổ áo và cổ tay áo.

Dù gương mặt hắn có thể coi là tuấn tú, nhưng dáng vẻ lạnh lùng kia đã cuốn trôi hết nét tiên khí vốn có, khiến khí chất càng thêm trầm lắng, như một Diêm Vương sống.

Cố Đông âm thầm nghĩ: Quả nhiên giống như lời đồn ở kinh thành, 25 tuổi mà trông cứ như 52. Còn chuyện kia thì…

"Người đâu?"

Cố Đông giật mình hoàn hồn. "Ở Vân Tiêu Viện."

Cố Khác Quyết lập tức sải bước đi.

"Thiếu gia, ngàn vạn lần đừng đuổi người ta đi!" Quản gia vội vã đuổi theo, tận tình khuyên nhủ.

Cố Khác Quyết không dừng lại. Đã lâu rồi hắn không gặp phải chuyện phiền toái nào, lần này lại là do chính mẫu thân hắn ngại hắn còn chưa đủ bận rộn nên bày thêm cho hắn một rắc rối.

"Người nhà nào?"

"Là người nhà họ Nguyên, con trai của Nguyên Quý Xuân—viên ngoại lang tiền nhiệm của Công Bộ."

"Giấu cũng kỹ thật." Cố Khác Quyết nhếch môi cười, trong mắt sâu thẳm như vực tối.

Ba chủ tớ đi nhanh như gió, sắp đến cửa Vân Tiêu Viện thì quản gia vội la lên:

"Thiếu gia! Nguyên thiếu gia trước đây vốn ngốc nghếch, mãi gần đây mới tỉnh táo lại. Phu nhân thấy hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện nên mới chọn hắn, cũng là để hắn không phải chịu khổ trong cái ổ bát nháo ở Nguyên gia!"

"Ngài mà làm hắn hoảng sợ đến ngất đi thì biết làm sao?"

"Nếu ngài không thích, cứ coi như nhà chúng ta nuôi một người nhàn rỗi, còn hơn là đuổi đi rồi để hắn mang danh là thiếp của ngài mà sống không nổi!"

Cố Khác Quyết vừa đến cửa thì dừng lại.

Hai người phía sau suýt đâm sầm vào hắn, vội lùi lại, cúi đầu nín thở.

Lớp bùn đất trên đường vừa mới khô, bám thành một lớp mỏng trên mặt đất. Nhìn Cố Khác Quyết đứng yên đó, dường như chỉ cần hắn mở miệng thì cả lớp bùn ấy cũng vỡ vụn.

Hồi lâu, hắn rời ánh mắt khỏi hai người phía sau, giọng điệu nhạt nhẽo. "Nguyên gia thế nào?"

"Nguyên Quý Xuân vốn là kẻ phong lưu, còn Nguyên thiếu gia trước kia bị ngốc mười mấy năm. Nếu không nhờ vú nuôi che chở, e là đã chẳng sống đến giờ."

Quản gia thấy hắn có vẻ không còn quá cứng rắn nữa, vội vàng nói tiếp: "Nguyên phủ có hơn mười đứa con nối dõi, dù ngài có đưa hắn về thì hắn cũng chẳng khá hơn."

"Cố phủ chúng ta rộng lớn, ngài cứ coi như làm việc thiện tích đức đi?"

Lâu ngày sinh tình cũng không phải không thể. Dù sao thì hắn cũng nghe nói, Nguyên thiếu gia có thể thắng được vô số công tử nhà cao cửa rộng khác mà được phu nhân chọn vào cửa, chứng tỏ gương mặt kia cũng không phải dạng vừa.

Dĩ nhiên, lý do để tiến vào Cố phủ không chỉ có vậy.

Cố Khác Quyết nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ trước mặt, hai tay đặt sau lưng. Trầm ngâm một lúc, hắn xoay người rời đi. "Nói với hắn, không được vào tiền viện."

"Dạ dạ dạ, đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia!" Quản gia lập tức liếc mắt ra hiệu cho Cố Đông.

Không được vào tiền viện là một chuyện, nhưng dù sao cũng là thiếp của thiếu gia, lúc này tạo ấn tượng tốt một chút cũng không hại gì. Biết đâu sau này thật sự nhìn nhau thuận mắt, chẳng phải càng tốt?

Cố Đông chợt nảy ra một ý, nhanh chân chạy vào Vân Tiêu Viện.

"Nguyên thiếu gia, chủ tử nhà chúng ta nói rằng viện này từ nay về sau là của ngài. Chỉ có một điều, không được quấy rầy tiền viện."

Trong phòng, Nguyên A Sanh ngồi thẳng lưng, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.

Vừa nghe thấy lời ấy, hắn run lên, rồi chợt hiểu ra—đây chẳng phải là cứ mặc kệ hắn tự sinh tự diệt trong hậu viện hay sao?

Tự sinh tự diệt?!

Tự sinh tự diệt a!!

Hắn kích động đến mức vén cả khăn voan, lúc này mới thực sự có dáng vẻ của một tân lang ngồi kiệu hoa, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Nhưng vừa bước đến cửa, thoáng nhìn thấy gương mặt xa lạ bên ngoài, nụ cười trên môi lập tức biến mất.

Cũng không phải vì đắc ý vênh váo, chỉ là từ đầu đến cuối Cố Đông chưa từng thấy hắn cười. Lúc chạm mắt với Nguyên A Sanh, hắn hơi sững lại một chút, nhưng rất nhanh liền thu lại vẻ mặt của mình.

Cũng chẳng có gì lạ, nguyên thiếu gia này đúng là có thể lọt vào mắt xanh của phu nhân.

Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó, hắn giục: "Nhanh lên, nguyên công tử, chủ tử nhà chúng ta đang đợi bên ngoài."

Nguyên A Sanh lập tức đơ người.

Ý hắn là… bảo mình ra nghênh đón?

Vừa nãy còn nói mặc kệ hắn cơ mà.

Chưa kịp mở miệng hỏi, Cố Đông đã đi trước, chạy được vài bước còn quay đầu lại nhìn hắn thúc giục.

Không còn cách nào khác, Nguyên A Sanh đành chậm rãi bước theo. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đông người như vậy, cũng chẳng dễ gì mà hành động.

"Mau lên, nguyên công tử!"

"Nếu chậm, chủ tử sẽ đi mất đấy!" Lần này, Cố Đông không nói lớn nữa mà hạ giọng nhắc nhở.

Đi rồi thì càng tốt, đi rồi thì hắn chẳng cần phải động tay động chân nữa.

Nhưng hắn không dám thể hiện rõ quá, chỉ lặng lẽ bước theo sau.

Hai bên con đường nhỏ, núi giả và rừng trúc đan xen vào nhau. Khi Nguyên A Sanh ra đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy một góc vạt áo đen thấp thoáng cuối đường.

Lão già kia đi rồi!

Hắn nhìn thấy gã sai vặt cúi đầu thở dài phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, nhưng ngay khi có người để ý thì lập tức thu lại.

Hắn hơi rủ mi mắt xuống, làm bộ dáng vẻ thất vọng.

Cố Đông liếc nhìn phía trước, lại nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu hành lễ. "Nguyên thiếu gia, ta là Cố Đông, chữ Đông trong mùa đông."

"Chủ tử có việc gấp nên mới không tới. Ngài cứ vào phòng nghỉ ngơi, ta đi xem tình hình."

Nguyên A Sanh cố gắng nén vui mừng, mặt không đổi sắc nói: "Đa tạ."

Chỉ trong chớp mắt, trên đường đã chẳng còn bóng người nào.

Nguyên A Sanh mím môi, cắn nhẹ răng nanh vào cánh môi, cố gắng kìm lại nụ cười đang trực trào.

Hắn quay đầu trở về tiểu viện, trong mắt ánh lên ý cười, tựa như muôn hoa cùng nở rộ.

Mắt phượng, môi đỏ, da trắng như tuyết—một gương mặt đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt. Không quá yêu mị, không quá phàm tục, mà giống như tuyết sương trên núi cao, trong trẻo thuần khiết.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Dù vẻ đẹp này xuất hiện trên một nam nhân, cũng không hề có chút gì không thích hợp.

"Thiếu gia?"

Nguyên A Sanh giãn cơ mặt, ngoắc tay gọi đứa bé đang lén lút thò đầu ra từ một gian phòng khác.

"Đậu Nhi, ngươi thiếu gia ta tạm thời thoát nạn rồi."

"Nhưng mà thiếu gia, chẳng phải hắn là phu quân của ngài sao? Phu nhân nói, lấy chồng rồi thì phải hầu hạ phu quân cho tốt." Đậu Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy thắc mắc.

"Lời này ngươi nghe từ đâu?"

"Từ phu nhân đó."

Nguyên A Sanh đưa tay xoa xoa cái trán mềm mềm của Đậu Nhi. "Đi, vào nhà, bên ngoài nóng."

Dù chỉ là nam thiếp, nhưng lại là nam thiếp của đương triều Thủ phụ. Nguyên gia dù không quá giàu có, vẫn chuẩn bị một ít của hồi môn để ra dáng. Nhưng đa số đều là tranh chữ và đồ trang trí đẹp mà vô dụng.

Với Nguyên A Sanh, giá trị duy nhất của chúng có lẽ là đem đi bán lấy mấy lượng bạc. Hắn tỉ mỉ kiểm kê từng món.

"Đậu Nhi, quần áo của ta đâu?"

"Ở phòng bên, để ta đi lấy."

Phòng trở nên yên ắng, Nguyên A Sanh ngồi xuống bên bàn.

Một giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống, thấm vào ống tay áo, loang ra một vệt đỏ thẫm nhỏ xíu.

Hắn hơi cong đuôi mắt, đầu ngón tay vô thức miết theo vệt nước kia. Khi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài xõa xuống phủ kín bờ vai, hai sợi dây cột tóc đỏ quấn quanh trong lớp tóc đen, trông như đầu ngón tay của tình nhân đan xen, yêu mị động lòng người.

Hắn rót một chén nước, ngửa đầu uống cạn, động tác hệt như đang uống rượu. Cổ trắng nõn thon dài hoàn toàn lộ ra.

Giải khát xong, hắn chống cằm, đánh giá căn phòng.

Nhà không lớn, đồ đạc trong phòng nửa cũ nửa mới. Một chiếc giường nhỏ, tủ quần áo bằng gỗ đỏ, một chiếc bàn tròn, bên cửa sổ còn có một cái sập nhỏ.

Không phải xa hoa như hắn tưởng, nhưng từng chi tiết đều toát lên vẻ thanh nhã, tinh tế.

Cũng tạm ổn, so với cái giường chung chật hẹp ở Nguyên gia thì khá hơn nhiều.

Đảo mắt vài lần, hắn cảm thấy hứng thú cũng giảm bớt, cơn mệt mỏi dần kéo tới.

Lúc này, Đậu Nhi ôm một đống quần áo chạy vào. "Thiếu gia, tất cả ở đây!"

Nguyên A Sanh nhìn đống quần áo lộn xộn, lười biếng tựa lên thành ghế. "Không phải đã xếp gọn rồi sao?"

Đậu Nhi cười đầy thần bí, giống như một con chuột nhỏ vừa trộm được gạo. "Thiếu gia, ngài xem ta tìm thấy cái gì này?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play