Edit :Ngọc Trúc

"Nguyên thiếu gia, ngài tới rồi. Đồ đạc của ngài đã được đặt ở Vân Tiêu Viện. Ngài cứ nghỉ ngơi trước..."

"Mệt chết ta rồi." Nguyên A Sanh kéo khăn voan ra, ngả người xuống giường, dang tay dang chân thành hình chữ X, trông như một cái rổ tre phơi khô.

"Thiếu gia, mời ngài uống trà."

Đậu Nhi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, vội vàng rót một chén nước đưa qua.

Nguyên A Sanh đảo mắt nhìn quanh màn trướng, chống tay ngồi dậy, uống một hơi cạn sạch, rồi lười biếng tựa vào khung giường, ánh mắt đăm đăm nhìn ra khoảng vàng rực ngoài cửa.

Giờ Thìn cuối.

Cửa cung mở rộng, cánh cổng đỏ thẫm bật ra. Trên nền gạch xám, từng bóng người dần tiến lại gần.

Trong đám người, một vị mặc triều phục tím thêu tiên hạc nổi bật hẳn lên. Thanh Hoa Cố Khác Quyết – thân hình cao ráo, phong thái đoan trang tao nhã. Mỗi bước đi, vạt áo khẽ lay động, tựa như mang theo nhịp điệu riêng.

Mọi người chỉ cần nhìn một lần liền không khỏi thầm nghĩ:

Nếu nhà mình mà có được một người con như vậy, hai mươi ba tuổi đã làm thủ phụ, hai mươi lăm tuổi vững vàng chỗ đứng, thì sợ là xuống mồ cũng phải cười tỉnh lại.

Lang diễm độc tuyệt, hậu sinh khả úy!

"Thủ phụ đại nhân, chúc mừng, chúc mừng!"

Có người cất tiếng trước, không khí căng thẳng của buổi triều sớm dường như xao động. Lại Bộ Thượng thư và Lại Bộ Thị lang liếc nhau, chậm rãi tiến lại gần phía sau Cố Khác Quyết.

"Thủ phụ đại nhân, chúc mừng."

"Ha ha ha, chúc mừng thủ phụ đại nhân, chúc mừng đại nhân!"

Quan lại đủ loại nhao nhao chúc tụng, tiếng nói chen nhau rối loạn, vang bên tai Cố Khác Quyết chẳng khác nào một bầy ong vỡ tổ.

Hắn hơi cau mày, nhưng rất nhanh thu lại, im lặng không để lộ biểu cảm.

"Chúc mừng chuyện gì?" Giọng điệu như thường ngày, nhưng người hiểu hắn đều nhận ra chút mất kiên nhẫn trong đó.

Lão nhân tóc bạc bên cạnh giật mình, lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Cố Khác Quyết rồi vội lùi về phía sau đám đông.

"Thủ phụ đại nhân có phúc lớn, ngài đừng giấu nữa." Có kẻ không sợ chết, vẫn hứng thú trêu chọc.

Cố Khác Quyết đứng dưới ánh nắng, mắt nheo lại, hướng ra cửa nhìn đám gia phó đang thì thầm to nhỏ. Có gì đó không ổn.

Hắn nghiêng đầu nói nhỏ với người bên cạnh: "Ta đi trước một bước."

"Đúng rồi, đại nhân đi thong thả!"

"Đi đi, gia có kiều thê... kiều thiếp, sao có thể chậm trễ?"

"Nghe nói là nam tử?"

"Nam tử thì sao chứ? Còn tốt hơn để thủ phụ đại nhân sống cả đời quạnh quẽ. Hơn nữa, từ khi khai triều đến nay, nam phi cũng chẳng phải hiếm hoi gì."

"Thượng thư đại nhân nói đúng lắm!"

Đến bên xe ngựa, Cố Khác Quyết liếc nhìn Cố Đông, người đang đứng cạnh xe, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cố Đông gãi gãi mặt, lập tức nở nụ cười lấy lòng.

Đợi chủ nhân lên xe, hắn liền rụt cổ lại, mặt xụ xuống, tiện tay túm lấy người bên cạnh lắc mạnh một cái.

Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Cố Đông đã nghe thấy giọng Cố Khác Quyết từ trong xe vọng ra: "Còn không nói?"

Cố Đông gượng cười, nghiến răng, chộp lấy tên gia phó trốn sau lưng mình. "Còn không mau nói!"

"Thiếu... thiếu gia, là phu nhân sai tiểu nhân đến chờ trước cửa cung. Chỉ dặn... dặn rằng sau khi hạ triều, ngài phải về thẳng phủ."

Nói một hơi xong, gã sai vặt nhỏ bé như con khỉ nhảy lùi về phía sau, lau mồ hôi trên trán.

Trời đất ơi! Nhiệm vụ này còn đáng sợ hơn cả bị ngựa đá trong chuồng.

Bên trong xe, Cố Khác Quyết đưa tay lên, ngón tay khẽ lướt trên mũ cánh chuồn, rồi vô thức gõ nhẹ lên đầu gối.

Nếu mẫu thân muốn gọi về, cũng chỉ có mấy chuyện kia mà thôi. Hắn nghe xong cũng chỉ là nghe mà thôi.

Nhưng đây là lần đầu tiên bà cho người chờ ngay trước cửa cung.

Đầu ngón tay khựng lại giữa không trung, một linh cảm chẳng lành mơ hồ dâng lên.

Những lời bàn tán lúc nãy của đám quan viên chợt lóe lên trong đầu. Cố Khác Quyết siết chặt hàm, chậm rãi hạ ngón tay xuống.

Chỉ mong... không phải chuyện mà hắn đang nghĩ đến.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Cố phủ.

Cố Khác Quyết đứng yên trước cửa lớn, mí mắt khẽ nhấc, liếc nhìn lão quản gia đang cười gượng bên cạnh cửa.

Hắn khẽ vuốt đầu ngón tay, sau đó cất bước đi vào trong.

Quản gia vội vàng trao cho Cố Đông một ánh mắt, rồi nhanh chóng theo sau bước chân Cố Khác Quyết.

“Mẫu thân đâu?”

“Phu nhân không ở.” Lão quản gia cúi người, lặng lẽ nín thở.

Cố Khác Quyết đổi hướng, đi thẳng về sân của mình. “Vậy mẫu thân gọi ta về là vì chuyện gì?”

Sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng nói ngay bây giờ.

Quản gia hít sâu một hơi, kéo Cố Đông đứng chắn trước mặt mình, giọng hơi run. “Phu nhân muốn ngài về sớm để gặp Nguyên công tử.”

Bước qua bóng râm dưới tán cây, Cố Khác Quyết đột nhiên dừng lại, một chân giẫm lên vệt sáng ngoài sân, chậm rãi xoay người.

“Nguyên công tử?”

Cố Đông bị ánh mắt sắc bén ấy quét qua liền rùng mình, vội cúi đầu, lặng lẽ lùi xa cha nuôi một chút.

Râu dê của lão quản gia khẽ run, giọng nói có phần khó khăn.

“Nguyên công tử, chính là người hôm nay bái đường vào phủ... Ngài ấy... là nam thiếp.”

“Nguyên công tử, chủ tử đã trở lại.” Gã sai vặt ngoài cửa vừa nói xong liền nhanh chóng lui ra.

“Thiếu gia, phu quân của ngài đã về rồi.” Đậu Nhi vội vàng chộp lấy chiếc khăn voan nhàu nhĩ trên giường, kiễng chân phủ lên đầu Nguyên A Sanh.

Nguyên A Sanh đưa ngón tay chống lên trán Đậu Nhi, hỏi: “Ai trở lại?”

“Phu quân của ngài.”

“Đậu Nhi, đừng có buồn nôn như vậy được không?” Miệng thì nói thế, nhưng động tác của Nguyên A Sanh lại rất nhanh nhẹn. Hắn lập tức ngồi ngay ngắn, cả người cứng đờ.

Lặng lẽ sờ vào tay áo một chút, trong lòng mới cảm thấy an tâm hơn.

Ngồi một lúc lâu vẫn không thấy tiền viện có động tĩnh gì. Nguyên A Sanh liền vén khăn voan lên, từ trên xuống dưới quan sát Đậu Nhi, nói: “Đậu Nhi, ngươi đi sang phòng khác trốn đi.”

“Không được, ta phải bảo vệ thiếu gia.”

Nguyên A Sanh nhéo nhéo má Đậu Nhi, trêu chọc: “Đi đi, tìm chỗ nào trốn tạm đi, thiếu gia ngươi muốn tự mình gặp họ Cố này một chút.”

Đậu Nhi mở to mắt ngây thơ, nhưng vẫn rất nghe lời. “Vậy... vậy thiếu gia nhớ cẩn thận.”

“Biết rồi, mau đi đi.”

Nhìn theo Đậu Nhi khuất khỏi tầm mắt, Nguyên A Sanh lại buông khăn voan xuống. Hắn ngồi thẳng lưng, nhưng trong lòng thì rối bời như mèo cào.

Tuy rằng hắn thích nam nhân, nhưng cũng không nghĩ đến việc phải gả làm thiếp cho một lão già háo sắc.

Hắn liếm răng nanh, ánh mắt ẩn chứa tia sáng lạnh.

“Thiếu gia?”

Cố Khác Quyết liếc mắt nhìn hai cha con nhà kia, rồi tiếp tục cất bước. “Nói rõ ra.”

Quản gia túm lấy Cố Đông, kéo hắn làm lá chắn, nhanh chóng bước theo bên cạnh Cố Khác Quyết. “Thiếu gia năm nay đã hai mươi lăm, người ta ở tuổi này đều đã làm cha của mấy đứa trẻ.”

“Phu nhân thấy vậy sốt ruột, nên mới tìm một nam thiếp cho ngài.”

“Mẫu thân muốn có cháu bế, chẳng phải đã có sẵn rồi sao?”

“Nhị thiếu gia là nhị thiếu gia, còn ngài là ngài. Ngài đã lớn thế này…” Quản gia nói đến đây liền sửa lại, “Ý ta là, ngài đã quá tuổi cập quan mấy năm mà vẫn chưa có ai tri kỷ, phu nhân có thể không lo lắng sao?”

Cố Khác Quyết bước vào sân, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Quản gia dường như nhìn thấu ý định của hắn, vội vàng nói: “Ngài đừng nghĩ đến chuyện từ hôn! Phu nhân nói, nếu ngài dám từ hôn, người sẽ đích thân gả thay ngài.”

Cố Khác Quyết sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên bị chính mẫu thân của mình ép đến mức này. “Vậy nói thử xem, tại sao lại là nam thiếp?”

Cố đại nhân cắn răng nhả ra hai chữ này, có thể thấy được hắn đang cực kỳ tức giận.

Không cần ai giải thích, Cố Đông cũng biết lý do.

“Còn không phải vì ngài thấy bao nhiêu cô nương xinh đẹp cũng chẳng có phản ứng gì.” Cố Đông cúi đầu, nhìn người hầu đang bưng y phục đi ngang qua, lẩm bẩm, “Từ sau khi ngài cập quan, phu nhân đã cho không biết bao nhiêu nha đầu xinh đẹp vào viện của chúng ta, vậy mà chưa thấy ngài để mắt đến ai.”

“Chuyện đó cũng không nói làm gì, nhưng ngài còn cho người ném hết ra ngoài như nhổ cỏ!”

Cố Đông ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Khác Quyết, giọng điệu lập tức nhỏ lại, chỉ còn tiếng lầm bầm. “Chẳng phải quá lãng phí rồi sao…”

Cố Khác Quyết nhướng mày: “Ngươi thích à?”

Cố Đông cắn môi, nghẹn ra một câu: “Thiếu gia, ta còn nhỏ mà.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play