Edit :Ngọc Trúc

Nguyên A Sanh bất đắc dĩ, vội nói: “Nhóc con, mau đi tìm kim cho ta.”

“Biết rồi! Thiếu gia chờ nhé, ta đi ngay đây!”

Nguyên A Sanh còn chưa kịp nói hết câu, đứa nhỏ đã chạy mất dạng. Thôi kệ, chỉ là mấy cái bọng nước thôi, để người ngoài biết cũng chẳng có gì to tát.

Bên ngoài sân, A Bánh và A Đoàn đang ôm chổi ngồi dưới đất, chán đến phát ngán. Quản gia gọi bọn họ đến để hầu hạ Nguyên công tử, chứ đâu phải cứ quét dọn mãi như thế này.

“Nhìn kìa, Đậu Nhi tới kìa.”

Vừa dứt lời, Đậu Nhi đã chạy đến trước mặt hai người. “Hai vị ca ca, có biết chỗ nào tìm được kim không?”

“Có, nhưng ngươi cần kim làm gì?”

Đậu Nhi rầu rĩ đáp: “Chủ tử dùng cuốc dời cây, trên tay nổi bọng nước, muốn chích cho vỡ ra.”

Nghe xong, hai huynh đệ lập tức vứt chổi đứng bật dậy. “Sao có thể để như vậy được!”

Đậu Nhi "A" một tiếng, không hiểu tại sao bọn họ phản ứng còn mạnh hơn cả mình.

“A Đoàn, ngươi đi lấy kim, Đậu Nhi, ngươi dẫn ta đi xem.”

Không đợi Đậu Nhi lên tiếng, A Bánh đã nhanh chóng vượt qua hắn, lao thẳng vào viện.

Đậu Nhi vội vàng đuổi theo.

“A Bánh ca ca, đi chậm một chút đi mà!”

“Thiếu gia chỉ có hai cái bọng nước thôi.”

“Hai cái!” A Bánh lập tức tăng tốc, gần như chạy bay.

Xong rồi! Quản gia đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để Nguyên công tử bị thương dù chỉ một chút, nếu không bọn họ chỉ có nước bị lột da.

Mà bây giờ, không chỉ một chút mà là hẳn hai cái!

“Về rồi sao?” Nghe tiếng động, Nguyên A Sanh ngẩng đầu khỏi luống đất.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của A Bánh, đồng tử hắn co lại, suýt nữa thì giật mình ngã xuống đất.

“Nguyên thiếu gia, nghe nói ngài bị thương!”

Nguyên A Sanh lùi về sau mấy bước, cảnh giác như gặp phải đại địch. “Ngươi định làm gì?”

A Bánh suýt khóc. “Nguyên thiếu gia, chủ tử dặn chúng ta phải chăm sóc ngài thật tốt, ngài là thân thể quý giá, không thể bị thương! Nếu có việc gì, ngài chỉ cần gọi bọn ta là được, sao có thể để ngài tự mình động tay chứ!”

“Ca! Kim đây rồi!” A Đoàn thở hổn hển, chạy như cơn gió đến trước mặt Nguyên A Sanh. “Còn có thuốc nữa.”

Nguyên A Sanh liếc nhìn Đậu Nhi, mặt không đổi sắc nhận lấy. “Đa tạ.”

Hắn lơ đãng quan sát cây kim, không thấy gì bất thường. Nhưng trước khi dùng vẫn cẩn thận ngửi thử, rồi lặng lẽ chùi lên quần áo. Lúc này mới chích vào bọng nước.

“Tê ——”

A Bánh lập tức nhắm mắt, như thể vừa chứng kiến cảnh da thịt bong tróc đầy máu me.

Tay Nguyên A Sanh run lên.

Không may, hắn chọc quá sâu, đâm thẳng vào lớp da non dưới bọng nước.
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc


Cơn đau nhói xuyên tim, huyệt thái dương giật liên hồi. Đầu ngón tay tê dại, hắn phải gắng hết sức mới không bật kêu thành tiếng.

Kiếp trước sợ đau, kiếp này vẫn vậy.

Diện mạo giống y như đúc thì thôi đi, sao đến cả khả năng khuếch đại cơn đau cũng không khác chút nào vậy!

Hắn trừng mắt nhìn hai kẻ gây chuyện, trên mặt không lộ cảm xúc gì ngoài hàng mi khẽ run. Nhưng bọn A Bánh tinh ý lắm, chỉ liếc qua đã đoán được tình hình.

“Nguyên thiếu gia, ngài ổn chứ?”

Nghe bọn họ hỏi han, mặt hắn càng tối sầm.

“Mồm ngậm lại.” Từng chữ gần như rít qua kẽ răng.

“Dạ dạ!”

Hai huynh đệ đứng nghiêm như lính, lùi nhanh như ốc sên rụt vào vỏ. Một lát sau, thấy xung quanh yên ắng, lại run rẩy thò đầu ra.

Nhìn vết máu rỉ ra từ lòng bàn tay, Nguyên A Sanh bỗng thấy khó chịu.

Liếc nhìn hai kẻ đang nín thở như bị xách cổ, hắn chợt nghi ngờ.

Bọn họ thực sự được cử đến để giám sát mình sao?

Sao dáng vẻ lại giống hai con ngỗng ngốc nghếch hơn?

Ý nghĩ ấy lướt qua đầu, hắn lặng lẽ thổi vào lòng bàn tay rồi để Đậu Nhi bôi thuốc.

“Nguyên thiếu gia, ngài định xới đất sao?” A Bánh thấy hắn đã bình tĩnh lại, mạnh dạn lên tiếng.

Hắn nhận ra hai người này có ý đồ, nên chỉ gật đầu.

“Chúng ta làm cho! Chúng ta làm cho!” Dứt lời, hai người tự giác chia nhau một nửa luống đất rồi bắt đầu cày xới.

Lao động miễn phí, không dùng thì phí.

Dù sao mảnh đất cũng không lớn, hai người làm chưa đến nửa canh giờ đã xong. A Bánh và A Đoàn không thở dốc lấy một cái, nhanh chóng đến báo cáo. “Nguyên thiếu gia, ngài xem, có cần làm tơi thêm chút không?”

Nguyên A Sanh lặng lẽ lắc đầu. “Cảm ơn.”

So với hắn đào, đúng là khá hơn nhiều.

Nửa canh giờ qua, hắn không thấy hai người này nghỉ chút nào. Làm việc nghiêm túc, chăm chỉ, bộ dạng còn thật thà hơn cả người thành thật.

Hắn đưa tay ra sau lưng, lén lút lắc lắc.

Đau thật.

Làm xong việc, hai người cáo lui. Nhưng thay vì ra khỏi viện, họ lại đứng ngay cổng, mỗi người một bên, y như hai cánh cổng sống.

Nguyên A Sanh không hiểu bọn họ rốt cuộc định làm gì, dứt khoát xoay người vào phòng. Không nhìn thì không phiền.

Cửa đóng lại, hai huynh đệ liếc nhau thì thào.

“Đại ca, chủ tử đã biết chuyện Nguyên thiếu gia bị thương.”

“Cái gì?!”

“Nhỏ giọng thôi!”

“Chủ tử phản ứng thế nào? Chúng ta có bị phạt không? Tiền tiêu vặt tháng này coi như mất rồi, còn mông có bị đánh đến nở hoa không…”

“Đại ca, nghe ta nói hết đã.”

“Nói đi.” A Bánh cắn răng, nghĩ đến Cố Khác Quyết liền rùng mình.

“Ta… ta không tìm quản gia. Nhưng không biết thế nào mà quản gia lại đưa ta đi gặp chủ tử. Ta vừa kể xong, chủ tử lập tức cho lấy loại thuốc tốt nhất.”

“Nghe nói còn là Thái Thượng Hoàng ban cho.”

“Tê ——” A Bánh hít sâu. Đây chẳng phải là trân bảo đặt ngay tim sao? Quản gia không phải chỉ bảo đối xử tốt với khách thôi à?

“Đừng lo, chủ tử không nói gì cả.” Ngoại trừ nhìn chằm chằm sau cổ hắn hơi lâu một chút, thì thật sự không nói gì. A Đoàn co rúm người lại, thành thật nhìn đại ca mình.

A Bánh: “Ai sợ chứ!”

A Đoàn: “Ta sợ, là ta sợ.”

“Sau này cẩn thận hơn, tuyệt đối không để Nguyên thiếu gia động tay vào việc nặng nữa.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Nói đến loại thuốc này đúng là kỳ diệu, sáng hôm sau, vết thương trên tay Nguyên A Sanh gần như đã lành hẳn.

“Đậu Nhi, ngươi chạy bên ngoài nhiều như vậy, có biết chỗ nào bán hạt giống không?”

“Ở thôn trang.” Vừa tiếp tục bôi thuốc cho hắn, Đậu Nhi vừa đáp: “Rau xanh trong Cố phủ đều do thôn trang riêng trồng, mỗi ngày giờ Dần sẽ có người đưa vào. Trong phủ chắc không có, nhưng thôn trang thì chắc chắn có.”

Bôi thuốc xong, hắn cất bình thuốc, mắt sáng rực. “Thôn trang ta không đi được, vậy ta đi chợ mua.”

“Không được.” Nguyên A Sanh lập tức từ chối không chút do dự.

Đậu Nhi mới mười tuổi, lại là một nam hài tử, nếu chạy ra ngoài, không chừng bị bọn buôn người để mắt tới.

Hắn cụp mắt nhìn lòng bàn tay đang phủ lớp thuốc bột trắng, mái tóc dài màu đen che đi nửa khuôn mặt. Đôi mắt ánh lên tia sáng khó lường, hắn đưa ra quyết định. “Ta thử xem có ra ngoài được không.”

Hắn muốn xác định xem mình có thực sự bị giám sát hay không.

“Tốt quá! Thiếu gia cuối cùng cũng chịu ra ngoài!” Đậu Nhi vui vẻ reo lên. Nguyên A Sanh không nỡ phá vỡ niềm vui của tiểu hài tử, nên không nói thêm gì.

Tối qua có một trận mưa lớn, đến sáng nay mưa mới tạnh dần.

Mặt đất thấm nước, trở nên mềm nhão, lộ ra lớp bùn nâu đen. Hơi nước bốc lên, làm tán lá cây tài hoa mộc căng tràn sức sống, tươi tốt xum xuê.

Trên lớp bùn ướt, giun đất bò lên tìm chỗ khô ráo, có một con vô tình trườn lên con đường lát đá, loay hoay không tìm được lối về.

Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nhấc một cành cây nhỏ, khẽ gạt con giun sang bên, đặt lại trên lớp bùn.

“Đậu Nhi, ngươi đi mở cửa trước đi.”

“Ai!”

Nguyên A Sanh cầm một chiếc dù giấy, đứng giữa con đường đá, dung mạo tựa như ngọc, dáng vẻ thanh nhã. Khi hắn đứng dậy, vạt áo khẽ bay theo làn gió mang hơi nước.

Bước chân nhẹ nhàng, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố phủ cánh chim = lão Cố

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play