Edit :Ngọc Trúc

“Thiếu gia! Thiếu gia, ta…” Trong đầu Mã Luật lóe lên một tia sáng, lập tức nghĩ đến người duy nhất có thể cứu mạng mình.

“Là Nguyên công tử sai nô tài đi lấy đồ! Là Nguyên công tử bảo nô tài lấy nông cụ! Ta không cố ý, xin ngài tha cho ta một mạng!”

“Cầu xin ngài, cầu xin ngài…” Mã Luật nước mắt giàn giụa, khóc lóc thảm thiết, bộ dạng hết sức đáng thương.

Ai ai cũng biết, trước khi trở thành Thủ phụ, Cố Khác Quyết đã làm việc ở Hình Bộ. Từ chức Thị Lang đến Thượng thư, hắn nổi danh lạnh lùng, tàn nhẫn. Những vụ án qua tay hắn, chưa từng có chuyện không thể thẩm ra chân tướng.

Người ta gọi hắn là “Diêm Vương sống”, nhưng hắn còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!

“Ồn ào quá.” Đồng tử Cố Khác Quyết lóe lên tia lạnh lẽo.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Đông từ bóng cây lao ra, một tay đánh thẳng vào gáy Mã Luật, khiến hắn ngất lịm.

Nhìn kẻ hôn mê nằm co quắp dưới đất, quản gia không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Thiếu gia.”

Quản gia hiểu rõ tính cách thiếu gia nhà mình. Trong mắt ngài ấy, tuyệt đối không dung thứ dù chỉ một hạt cát. Cố Khác Quyết xử lý Mã Luật, phần lớn là vì hắn không xứng đáng tồn tại trong Cố phủ. Nếu nói hoàn toàn là vì bảo vệ Nguyên công tử, e rằng không hẳn.

“Người trong Cố phủ cần được thanh lọc lại.”

Cố Khác Quyết tiếp tục đi về phía trước, đến bên đình bờ hồ, chợt dừng lại, giọng điệu vẫn bình thản: “Còn đi theo ta?”

Quản gia lập tức hiểu ý. “Vâng! Vậy để ta đi tìm đồ giúp Nguyên công tử.”

Cố Khác Quyết nói: “Chọn hai gã sai vặt tốt, đưa đến chỗ hắn.”

“Nhưng…”

Cố Khác Quyết dừng bước, liếc mắt về phía Vân Tiêu Viện, giọng vẫn hờ hững: “Nếu hắn không cần, cứ để họ ở ngoài viện.” Dù sao, sẽ có lúc cần dùng đến.

Đã là người trong Cố phủ, tất nhiên phải được bảo vệ dưới đôi cánh của Cố phủ. Không thể để kẻ khác tùy tiện chà đạp.

Trời sập tối, quản gia dẫn theo hai gã sai vặt đến cửa Vân Tiêu Viện.

“Nguyên công tử có ở đây không?”

Nguyên A Sanh nghe thấy động tĩnh thì mở cửa. Không ngờ người đứng bên ngoài lại là quản gia.

Nhìn thấy hai gã sai vặt tay cầm nông cụ, hắn thoáng nhường một bước. “Cố quản gia, sao lại phiền ngài đích thân đến tận đây?”

Quản gia nghĩ đến thái độ của thiếu gia nhà mình, bất giác day day huyệt thái dương, ôn hòa nói: “Nguyên thiếu gia, chuyện xảy ra chiều nay là do ta quản lý không nghiêm, đặc biệt đến đây xin lỗi ngài.”

Nguyên A Sanh ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.

Nhưng dù thế nào, cũng không cần đến mức quản gia của Cố phủ phải tự mình đến xin lỗi hắn – một người mới đến. “Ngài nói quá rồi, không có gì to tát cả.”

“Hai người này là do chủ tử đích thân chọn. Từ giờ họ sẽ theo hầu hạ bên cạnh Nguyên thiếu gia. Nếu có chuyện gì, ngài cứ sai họ đến tìm ta.”

“Nguyên công tử, tiểu nhân là A Bánh.”

“Nguyên công tử, tiểu nhân là A Đoàn.”

Nguyên A Sanh vừa định từ chối, nhưng khi nghe nói đây là người do Cố Khác Quyết đích thân chọn, lập tức đổi hướng suy nghĩ.

Đây là do lão nhân kia cảm thấy hắn không an phận, một con chó trông chừng là chưa đủ, còn đặc biệt phái người vào viện theo dõi? Không hổ danh là kẻ đứng trên cao, suy nghĩ quả nhiên thâm sâu.

Hắn cười nhạt, trong động tác lộ ra vẻ xa cách. “Ta bình thường không có nhiều việc, có Đậu Nhi là đủ rồi.”

Quản gia thấy hắn thật sự muốn từ chối, liền nói tiếp: “Nguyên công tử đừng khách khí. Cho dù chỉ để họ quét sân bên ngoài cũng được, thuận tiện cho công tử sai bảo.”

Xem ra, người này không phải muốn từ chối là được.

Nguyên A Sanh cười nhẹ: “Vậy thì phiền toái rồi.”

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Tiễn ba người đi xong, Nguyên A Sanh nhìn cánh cửa vừa khép lại trước mắt, khẽ thở dài.

Đúng là phiền phức thật, sớm biết vậy thì…

Ánh mắt lướt qua đống nông cụ bên cạnh, Nguyên A Sanh lắc đầu. Trên đời làm gì có nhiều chuyện "sớm biết" đến vậy.

“Thiếu gia, ngươi đang nghĩ gì thế?”

“Nghĩ đến ngươi thiếu gia nhà ngươi đây, đời này e là khó mà chạy thoát.”

Đậu Nhi vò đầu, mái tóc rối tung như tổ quạ, ngơ ngác: “Thiếu gia muốn chạy trốn ạ?!”

“Suỵt ——”

Nguyên A Sanh giơ tay vỗ nhẹ lên đầu đứa nhỏ. “Tai vách mạch rừng, đừng nói bậy.”

“Ò ò.” Đậu Nhi mơ hồ chẳng hiểu gì, nhưng vẫn nghe theo lời thiếu gia.

Sáng hôm sau, Vân Tiêu Viện lại trở về với vẻ yên tĩnh thường ngày. Chỉ có tiếng chổi quét trên đường nhỏ bên ngoài vang lên đều đều.

Trời còn tờ mờ sáng, khi Nguyên A Sanh thức dậy thì Đậu Nhi đã đi đâu mất.

Hắn đưa tay buộc gọn mái tóc đen dài ngang eo bằng một sợi dây. Bộ áo màu thủy lam nhẹ bay trong gió, làm cả người hắn trông mềm mại, ôn hòa hơn hẳn.

Hắn vác cuốc đi ra sân trước.

Hôm qua nghe nói hôm nay sẽ mưa, nhưng giờ vẫn chưa thấy giọt nào rơi xuống. Bầu trời âm u, chắc chiều nay hoặc mai sẽ có một trận mưa lớn.

Giờ là lúc trước mưa, nhiệt độ giảm xuống đôi chút. Dời cây đúng lúc.

Nguyên A Sanh cầm cuốc, đứng yên lặng nghe động tĩnh xung quanh. Không có gì bất thường, hắn liền bắt tay vào việc.

Trước hết là di dời hai bụi hoa, sau đó nhổ cỏ, xới đất. Việc đồng áng hắn làm từ nhỏ, không có gì xa lạ.

Làm việc đến quên cả thời gian, đến khi nghe tiếng Đậu Nhi gọi ăn cơm, hắn mới nhận ra đã gần cuối giờ Thìn.

Nguyên A Sanh đứng thẳng lên.

Dưới thắt lưng chợt vang lên một tiếng "rắc", hắn nhíu mày. Đặt cuốc xuống, nhìn bàn tay bị cán cuốc chà xát đến nóng rát, có chút bất đắc dĩ.

“Dạo này đúng là quen thói lười biếng rồi.”

Mở bàn tay ra, đã thấy mấy nốt phồng rộp. “Mềm yếu quá rồi.”

“Thiếu gia, mau vào ăn cơm đi!”

“Rồi, rồi.”

Nguyên A Sanh rửa tay, cảm thấy hôm nay chắc có thể ăn hẳn hai bát cơm đầy.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, hắn vừa ăn cơm, còn Đậu Nhi thì ngồi trên ghế nhỏ ríu rít kể chuyện nghe được bên ngoài.

Nguyên A Sanh nghe mà cười.

Nhưng chẳng bao lâu, câu chuyện liền lái sang hắn.

“Thiếu gia, A Bánh ca ca nói hôm qua Cố đại nhân có hỏi thăm về gia đình ngươi đấy! Ngươi có biết không?”

“Sao ta biết được, ngươi kể tiếp đi.” Nguyên A Sanh tiếp tục ăn cơm, thuận miệng đáp.

Đậu Nhi hào hứng ra mặt, ôm đầu gối lắc lư: “Hắn hỏi thăm ngươi có khỏe không.”

“Hả?” Nguyên A Sanh dừng lại, yết hầu khẽ chuyển động, nuốt xuống một miếng cơm.

Đậu Nhi cười hì hì, lớn tiếng nhắc lại: “Hắn hỏi ngươi có khỏe không đấy!”

“Ai hỏi ta?”

“Cố đại nhân chứ ai. Phu quân của ngươi đó.”

“À.” Nguyên A Sanh chẳng có hứng thú.

Thấy hắn chẳng có phản ứng gì, Đậu Nhi dịch ghế lại gần, ngước mắt nhìn đầy mong đợi: “Bộ nông cụ là do Cố đại nhân bảo người mang tới, hôm qua tên ca ca kia vẫn còn bị giam kìa.”

Nguyên A Sanh mím môi. Thoáng nếm ra chút vị mới mẻ của món khổ qua.

“Vậy cũng nên cảm ơn Cố đại nhân đàng hoàng.” Lần đầu tiên hắn nói lời này một cách thật lòng.

“Vậy chúng ta đi cảm ơn đi?”

“Không đi. Chỉ cần cảm ơn trong lòng là đủ.”

“Thật chứ?”

Nguyên A Sanh mặt không đổi sắc, chậm rãi gật đầu.

“Hắt xì!”

Cố Khác Quyết đặt khăn tay xuống, nhìn vệt mực vương trên giấy tuyên thành, rồi đặt bút xuống.

Con chó Lang Thanh nằm bên chân hắn khẽ nâng đầu nhìn, sau đó ——

“Ô ngao!” Hai chân trước dày cộm che lên mũi, giả vờ giả vịt như đang học theo hắn.

Cố Khác Quyết giật giật mũi chân bị đè nặng. “Tránh ra chút.”

Lang Thanh giơ cả bốn chân lên, lăn một vòng rồi quấn cả bụng quanh chân hắn. “Ô ô.”

“Công tử, có muốn uống chén canh gừng không ạ?”

“Không cần.”

Cố Đông cúi đầu gật gật, rồi lui ra ngoài.

“Dắt con chó đi luôn.”

“Ngao ô ~” Lang Thanh cong người, càng quấn chặt lấy chân hắn hơn.

Cố Đông thuần thục túm gáy con chó kéo từ dưới ghế ra, rồi xách lấy hai chân trước mà lôi ra ngoài.

Lang Thanh bất mãn: “Ngao ngao……”

Cố Khác Quyết cầm bút lên lần nữa. “Bịt mồm nó lại.”

“Vâng.”

Miệng chó bị bóp lại, Lang Thanh không còn sức phản kháng, ngoan ngoãn bị Cố Đông kẹp dưới nách, tha đi mất.

“Đậu Nhi, trong viện chúng ta có kim chỉ không?”

“Không có, thiếu gia cần kim chỉ làm gì?”

“Lòng bàn tay bị phồng rộp.”

Đậu Nhi quýnh lên, lập tức sáp lại gần hắn: “Thiếu gia, việc nặng thì cứ bảo ta làm, cần gì tự mình động tay?”

Nguyên A Sanh nhìn từ trên xuống dưới. “Cái tay nhỏ chân nhỏ này, ngươi khiêng nổi cuốc sao?”

“Thiếu gia xem thường ta rồi.” Nói xong liền chạy đi chứng minh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play