˷˷ ˷˷ ˷˷ ˷˷
Edit: Jαdἕ 
               ∞∞∞∞▲☺∞∞∞∞
Từ Thứ miễn cưỡng đè nén cơn tức giận trong l·ồng ngực, vùi đầu dọn dẹp hòm thuốc của mình: “Trước khi Giang Tây bị phong tỏa, một số dân tị nạn đã chạy trốn đến khu vực gần ngôi làng nhỏ phía bắc, sau đó bọn họ đã được người dân trong làng cưu mang, có một vài người trong số đó đã bị nhiễm bệnh, nhưng ta không thể cứu được bọn họ. Những ngày sau đó, ta vẫn luôn miệt mài nghiên cứu điều chế thuốc, mấy ngày hôm trước ta vừa mới viết ra một đơn thuốc, nhưng cũng đã quá trễ, những người nhiễm bệnh đó đã ch·ết, cho nên đơn thuốc này cũng chưa được thử nghiệm, vì thế ta không thể đảm bảo rằng nó nhất định có hiệu quả.”                             
Giọng điệu của ông ta thờ ơ, như thể ông ta không hề quan tâm đến những người bệnh đã ch·ết kia.
Nhưng nếu như ông ta thực sự không quan tâm, thì ông ta sẽ không vùi đầu vào việc nghiên cứu, điều chế thuốc.
Ninh Quyện lại nhìn Lục Thanh Tắc, nhẹ nhàng nhét tay hắn vào lại trong chăn, dẫn Từ Thứ ra ngoài sân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play