˷˷˷˷ ˷˷ ˷˷
Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞
Nhiệt độ trong chăn nhanh chóng tan biến, Lục Thanh Tắc cảm thấy như bị một khối sắt lạnh bao phủ, ngủ không ngon, ngày hôm sau tinh thần cũng không tốt, liên tục ho khan, cũng không có tâm trạng để giảng bài.
Hắn dứt khoát ra mấy đề thi, tựa như một bài kiểm tra nhỏ trong lớp.
Số học cổ đại khá bất tiện, vì vậy hắn chỉ cần đưa toán học hiện đại vào trong bài giảng của mình cho Ninh Quyện. Tiểu Hoàng đế lĩnh ngộ cũng rất nhanh, ngồi thẳng người trên bàn, nghiêm túc viết chữ kiểu cẩu bò của mình.
Đến giờ dùng bữa trưa, Trường Thuận biến mất cả buổi sáng cũng đã xuất hiện trong noãn các. Vừa vào, hắn ta liền nói, “Bệ hạ, nô tài nghe nói sáng nay Thục Vương đã nổi giận đùng đùng ở trong phủ, nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra.”
Lục Thanh Tắc đang bưng món sữa đông chưng đường tới trước mặt có chút ngạc nhiên, nghe vậy thì nhướng mày, cười: “A? Cho nên việc gã làm là chưa có người nào biết được?”
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu chuyện lén lút chìa cành ô liu sau lưng Hoàng đế bị truyền ra, đừng nói đến những ngôn quan trong Kinh thành sẽ nói như thế nào, ngay cả Vệ Hạc Vinh cũng sẽ cảnh giác.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT