Editor: Quỳnh Anh 💕

“Sống trên đời thật khó!”

Mùa xuân năm 1949, gió thổi không hề nhỏ.

Vào lúc chạng vạng, gió càng mạnh hơn, trên đường ai nấy đều khoác áo bông dày, vội vã đi về nhà, nhưng vẫn có không ít người lạnh đến mức co ro.

Trần Thanh Dư khoác trên người một chiếc áo bông cũ vá chằng vá đụp, chẳng biết đã được truyền qua bao nhiêu năm. Lớp bông bên trong xẹp lép, không còn chút hơi ấm, mỏng chẳng hơn gì áo đơn. Gió xuân rét cắt da cắt thịt luồn qua lớp áo, lạnh thấu tận xương.

Một tay cô nắm chặt đứa con trai nhỏ, hai đứa nhỏ đi bên cạnh cũng chỉ mặc áo mỏng, gương mặt bị gió lạnh quất đến nứt nẻ, đỏ au, co rúm người lại, bám theo mẹ về nhà. Trong mắt chúng tràn đầy sợ hãi và bất lực.

Hai đứa nhỏ còn quá bé, nhưng so với thân thể gầy yếu như que củi của Trần Thanh Dư, thì lại như hai cái bao cát nặng trịch. Một trận gió thổi qua cũng có thể quật ngã cô bất cứ lúc nào. Cô muốn bế con lắm, nhưng bất lực, đến cả tự mình đi cũng còn lảo đảo, huống hồ là bế hai đứa nhỏ.

Cũng may, dù còn nhỏ, nhưng hai đứa bé rất ngoan, chẳng mè nheo đòi bế, chỉ im lặng nắm chặt tay mẹ, cố gắng bước theo từng bước.

Ba mẹ con này, nhìn chẳng khác gì một nhà chạy nạn.

Vương Mỹ Lan đi cùng họ, thấy vậy thì không khỏi xót xa. Cô ta thở dài, nhẹ nhàng an ủi:

“Vợ Tuấn Văn, cô đừng nghĩ quẩn nữa. Cô xem hai đứa nhỏ hiểu chuyện thế này, ngoan ngoãn thế này, làm sao cô có thể bỏ rơi chúng được?”

Thấy Trần Thanh Dư vẫn im lặng, cô ta lại tiếp tục:

“Mẹ chồng cô có cay nghiệt thật, nhưng nếu không sống nổi nữa, cô thử đến hội phụ nữ mà hỏi xem có cách nào không. Dù sao thì, lúc nào cũng phải có đường mà đi chứ.”

Nói đến đây, cô ta lại thở dài, cau mày nghĩ ngợi một lát rồi chậm rãi nói tiếp:

“Chồng cô mất rồi, nhà máy cũng phải có lời giải thích chứ, không thể cứ thấy chuyện nghĩa hiệp mà bỏ mặc người ta được! Nếu cậu ấy không phải vì bắt trộm, thì sao lại bị chém một nhát chí mạng? Với cả, chỗ làm của cậu ấy cũng là do cậu ấy để lại, cô không thể để mẹ chồng cướp mất rồi đưa cho cháu trai bên nhà mẹ đẻ của bà ta được…”

Vương Mỹ Lan nói không ngừng nghỉ, nhưng dù sao cô ta cũng là người có lòng tốt.

Trong từng câu từng chữ, dù có chút cằn nhằn, nhưng đều là đang tính toán giúp cô.

Trần Thanh Dư lặng lẽ nghe, thi thoảng đáp lời một câu, đồng thời suy nghĩ về cuộc đời của “mình” trước kia.

Thực ra, cô cũng hiểu rõ lo lắng của Vương Mỹ Lan là có lý. Mẹ chồng cô, bà cụ Triệu, đúng là chẳng phải người dễ đối phó.

Bà ta nổi tiếng khắp mấy con hẻm xung quanh vì tính tình chua ngoa, đanh đá. Từ già đến trẻ trong khu, thậm chí ngay cả chó mèo hoang đi ngang qua cũng đều bị bà ta đá cho một cú. Bà ta chẳng những khắc nghiệt với người ngoài, mà ngay cả người trong nhà cũng không chịu nhường nhịn lấy một chút.

Đặc biệt là với cô con dâu không vừa mắt như Trần Thanh Dư.

Chỉ cần vén tay áo lên là thấy chi chít những vết tím xanh do bà cụ Triệu cấu véo.

Cô còn biết, tâm nguyện lớn nhất của bà cụ Triệu chính là đá cô ra khỏi nhà, để con trai cưới một cô vợ mới, sinh thêm cháu đích tôn béo tròn mập mạp.

Thế nên, ngay cả khi cô sinh được một cặp long phượng thai, một trai một gái, bà cụ Triệu cũng chẳng buồn liếc mắt một cái, coi như chẳng liên quan gì đến mình.

Bà ta luôn nghĩ, mình còn có thể có thêm cháu khác, vậy thì hai đứa nhỏ này có đáng là gì?

Nghĩ đến đây, huyệt thái dương của Trần Thanh Dư giật giật, lòng dạ như bị nắm chặt. Cô chưa từng thấy ai vừa độc ác vừa vô lý như vậy!

“Vợ Tuấn Văn, vợ Tuấn Văn!”

Vương Mỹ Lan thấy cô thất thần thì gọi mấy tiếng.

Trần Thanh Dư giật mình, khẽ ngẩng đầu: “Chị Vương, sao thế?”

Vương Mỹ Lan nhìn cô chằm chằm, thấy thần sắc cô hoảng hốt, không khỏi thở dài một tiếng:

“Đến nơi rồi.”

Cô ta liếc nhìn cô gái đáng thương này một cái, giọng đầy thương cảm:

“Về nhà đi.”

Trần Thanh Dư ngẩng đầu, quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó lại cúi xuống, nắm chặt tay hai đứa nhỏ, dắt chúng đi vào cổng lớn.

Nơi này là một khu tứ hợp viện năm gian năm dãy. Đừng thấy nó có vẻ bề thế như vậy mà nhầm, thực ra nơi đây chẳng qua chỉ là một khu tập thể lớn, chen chúc đông người.

Ở Bắc Kinh có một câu nói: “Đông giàu, Tây sang, Nam nghèo, Bắc tiện.”

Bọn họ sống ở khu phía Nam thành phố, nơi này trước đây từng là nơi tập trung của đám phu khuân vác, sau này mới chuyển thành nhà tập thể dành cho công nhân xưởng máy.

Nhà của Vương Mỹ Lan nằm ở dãy trước, vừa vào cửa là thấy ngay.

Tuy giúp đỡ hai mẹ con không ít, nhưng cô ta cũng chẳng muốn dây dưa với bà cụ Triệu thêm chút nào.

Nhà của Trần Thanh Dư nằm ở dãy thứ hai, phía bên tay phải của sân.

Căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông, ngăn thêm một gian bếp nhỏ bên ngoài, cả nhà chen chúc trên một chiếc giường.

Lần đầu tiên bước vào đây, cô thấy tất cả đều lạ lẫm, nhưng ký ức vẫn in sâu vào xương tủy, khiến cô chẳng cần ai dẫn dắt cũng có thể đi thẳng vào trong sân.

Trời đã sập tối, từng nhà đều đã nhóm bếp nấu cơm, khắp sân tràn ngập mùi thức ăn, người trong viện nghe tin cô về, từng người thò đầu ra nhìn.

Trần Thanh Dư chẳng quan tâm đến ánh mắt của ai, chỉ lặng lẽ đưa tay đẩy cửa phòng.

“Kẹt…”

Cánh cửa gỗ cũ kỹ khẽ mở ra, cô bước vào rồi đột nhiên khựng lại.

Sững sờ!

Đúng vậy, cô sững sờ!

Mẹ chồng cô, bà cụ Triệu, người vừa khóc lóc vật vã đòi chết vì con trai, lúc này lại đang ngồi xổm bên bếp, cắn đùi gà nướng, tay chân dính đầy mỡ, mặt mũi cũng bóng nhẫy vết dầu!

Trần Thanh Dư: “…”

Bà cụ Triệu: “…”

Bà cụ Triệu lập tức mở miệng chửi bới:

“Đồ sao chổi! Mày về làm gì? Sao không chết luôn ở ngoài đó đi? Mày đúng là đồ xui xẻo! Còn bày đặt uống thuốc chuột dọa ai? Mày tưởng tao bị dọa chắc? Để tao nói cho mà biết, cái nhà này là của con trai tao, công việc kia cũng là của nó! Mày cút ngay cho tao! Trong cái nhà này không chứa nổi mày, dắt theo hai đứa con ranh bám váy ăn bám kia rồi biến đi! Nếu không phải tại mày, con tao có phải chết oan uổng thế này không? Tất cả là tại mày, con đĩ chó chết! Con ơi, sao con lại mờ mắt mà rước phải cái sao chổi này về cơ chứ! Mày thử nhìn xem, từ lúc nó bước chân vào nhà này, bao nhiêu chuyện xui rủi xảy ra! Mày chết cũng đáng đời mà con ơi!”

Vừa gào vừa khóc, bà cụ Triệu càng nói càng cay nghiệt, cuối cùng không nhịn được nữa, lao lên định đánh con dâu. Hai tay bà ta vung mạnh, quất thẳng vào người Trần Thanh Dư.

Nhưng Trần Thanh Dư tránh được.

Bà cụ Triệu sững người một thoáng, không ngờ con dâu lại dám né, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt, mắt đỏ ngầu, lao thẳng vào cô. Bà ta túm lấy tóc cô, giáng thẳng hai cái bạt tai nảy lửa, vừa đánh vừa chửi:

“Đồ đĩ ranh! Mày còn dám trốn à? Xem tao có đánh chết mày không!”

Trần Thanh Dư vốn dĩ đã chẳng còn sức lực, nhất thời không kịp chống đỡ, bị bà ta đánh đến mức đầu óc quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

“Mẹ ơi, đừng đánh mẹ con…”

Tiếng khóc yếu ớt vang lên.

Hai đứa nhỏ đứng nép vào góc tường, đã khóc đến khản cả giọng, tiếng nức nở đứt quãng như mèo con kêu, đáng thương đến tận cùng.

“Làm ơn, đừng đánh mẹ con…”

Hai đứa nhỏ vừa khóc vừa run rẩy.

Trần Thanh Dư sợ bà cụ Triệu sẽ động tay với con mình, lập tức gắng sức đẩy bà ta ra, ôm chặt hai đứa nhỏ vào lòng, kéo chúng lùi về sau. Đồng thời, cô nghiến chặt răng, siết nắm tay đến mức các khớp kêu lên răng rắc.

Đúng lúc này, từ ngoài sân, Vương Mỹ Lan chạy đến.

Trần Thanh Dư gắng gượng đứng dậy, cắn răng nói lớn:

“Chị Vương, giúp tôi trông hai đứa nhỏ một lát!”

“Hả?” Vương Mỹ Lan còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc nhìn cô.

Trần Thanh Dư run rẩy nói lại lần nữa:

“Giúp tôi trông bọn trẻ một lát…”

Cô không thèm đếm xỉa đến bà cụ Triệu vẫn đang gào thét, vung tay đấm đá lung tung, chỉ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Vương Mỹ Lan, nghiêm túc nói:

“Tôi cần nói chuyện riêng với mẹ chồng tôi.”

Cô hít sâu một hơi, ngữ khí trầm ổn hơn:

“Chỉ một lúc thôi.”

Vương Mỹ Lan mở miệng định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của cô, cuối cùng chỉ chần chừ vài giây rồi gật đầu:

“Được.”

Hai đứa nhỏ sợ hãi bám lấy vạt áo mẹ, khóc lóc không chịu đi:

“Mẹ ơi, con không muốn đi… Mẹ ơi…”

“Không đi đâu, không đi đâu…”

Trần Thanh Dư nghiêm giọng:

“Mẹ có chuyện phải nói với bà nội, các con ngoan ngoãn chờ mẹ, lát nữa mẹ sẽ đến đón các con.”

Dứt lời, cô cúi xuống, mạnh tay đẩy hai đứa nhỏ về phía Vương Mỹ Lan.

Rồi không chần chừ thêm một giây nào nữa, cô xoay người, chốt chặt cửa lại từ bên trong.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play