Editor: Quỳnh Anh 💕

“Mẹ con chúng tôi sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà máy!”

Trần Thanh Dư núp trước cửa, lặng lẽ xem náo nhiệt.

Đừng tưởng đã khuya, chứ cả khu lại rộn ràng hơn ban ngày. Ai nấy đều kéo nhau ra sân trước, tranh nhau xem chuyện gì xảy ra.

Ông Mã Chính Nghĩa, vẫn nguyên bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, mặt căng chặt như khúc gỗ, hai hàng lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết con muỗi.

Việc ông ta ghét nhất chính là mấy vụ lôi thôi thế này!

Bây giờ sự đã to, muốn mặc kệ cũng không xong.

Ông ta thở dài, gằn giọng:

“Trước mắt cứ đưa người đi bệnh viện đã!”

“Con ơi là con! Ai độc ác như vậy! Ai nỡ đánh mày thành thế này hả! Đồ sát nhân! Đồ trời đánh!”

Mụ Hoàng gào khóc thảm thiết, tiếng khóc vang đến tận đầu ngõ, thậm chí đứng bên kia bờ tường cũng nghe thấy rõ mồn một.

Mụ ta ôm chặt lấy con trai, nước mắt nước mũi tèm lem, miệng không ngừng hét lên như bị cắt tiết:

“Con ơi là con! Người ta đánh con hỏng rồi, giờ biết sống sao đây! Mày còn chưa có con nối dõi mà đã ra nông nỗi này! Đứa nào hại con tao, đứa đó chết không toàn thây! Xuống mười tám tầng địa ngục! Tội đáng chết vạn lần!”

“Mụ Hoàng! Đừng có gào nữa! Về nhà lấy tiền đi! Mau đưa người vào bệnh viện!”

Mã Chính Nghĩa bóp mạnh hai bên thái dương, cảm giác đầu muốn nổ tung.

“Tiền?”

Mụ Hoàng giật nảy người, ôm chặt lấy con trai đang rên hừ hừ dưới đất, giọng bỗng dưng yếu hẳn:

“Nhà tôi làm gì có tiền! Trời ơi là trời! Dây thừng chỉ đứt chỗ yếu, họa nạn chỉ rơi vào người khổ! Nhà tôi đào đâu ra tiền mà đi bệnh viện đây! Cả nhà tôi còn đang ăn nhờ ở đậu, tiền đâu mà dư chứ! Mọi người thương tình! Giúp nhà tôi một tay đi mà!”

Mụ Hoàng vừa khóc vừa la, nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng cả đám đứng xem chỉ trợn mắt nhìn, không ai mở miệng nói một câu.

Thời buổi này, ai dại mà cho vay tiền?

Nhà họ Trương có đến ba người làm công nhân, tháng nào cũng lĩnh lương đầy đủ, giờ kêu không có tiền, ai mà tin!?

Mã Chính Nghĩa không buồn để tâm đến màn ăn vạ của mụ Hoàng, ông ta đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, rất nhanh nhìn thấy Trương lão đầu đang rón rén định chuồn.

Vừa chạm phải ánh mắt sắc như dao của ông Mã, Trương lão đầu liền cười gượng, định lùi lại chuồn cho êm.

Nhưng chưa kịp rút lui, Mã Chính Nghĩa đã lên tiếng chặn họng:

“Lão Trương, còn đứng đó làm gì!? Vợ ông kêu không có tiền, chẳng lẽ ông cũng không có? Nhà ông ba người lĩnh lương công nhân, ai tin là không có tiền!? Mau đưa nó đi bệnh viện! Đây là con ông, kéo dài nữa thì mặc xác nhà ông, chứ chẳng liên quan gì đến cả khu này!”

“Sao lại không liên quan!? Ông là quản sự, sao có thể làm ngơ!?”

Mụ Hoàng lập tức nhảy dựng, chỉ vào Mã Chính Nghĩa gào to hơn nữa:

“Chuyện xảy ra ngay trước cửa khu tập thể, chẳng lẽ cả khu không có trách nhiệm!? Ông làm quản sự mà không quan tâm!? Sân trước phí này, tôi nói cho ông hay, cả khu phải góp tiền giúp đỡ!”

Đến đây, mục đích của mụ ta đã rõ.

Mã Chính Nghĩa sầm mặt, trong lòng thầm rủa đúng là đồ mưu mô.

Vừa nãy, thằng con mụ còn kêu gào thảm thiết, bây giờ lại nằm im giả chết, đúng là trò mèo.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêm giọng:

“Nói nhăng nói cuội! Cớ gì cả khu phải góp tiền? Nhà ai mà chẳng khó khăn? Ai biết con trai bà ra ngoài làm cái trò gì? Nếu không có nguyên do, sao nó bị đánh? Không phải nó gây chuyện trước đấy chứ?”

Góp tiền? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Mụ Hoàng ánh mắt hơi dao động, rõ ràng trong lòng cũng có chút nghi ngờ, dù không biết con trai làm gì bên ngoài, nhưng cũng đoán được vài phần.

Thế nhưng, lúc này có nhận cũng chẳng ích gì!

Mụ ta liền vỗ đùi, làm ra vẻ oan ức, gào lên:

“Con tôi là người đàng hoàng, chưa từng gây chuyện! Cái này rõ ràng có kẻ cố tình bới lông tìm vết!”

Vừa nói, mụ vừa liếc mắt nhìn khắp đám đông, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ tay hét lớn:

“Mụ già nhà họ Triệu đâu!? Sao giờ này còn chưa ló mặt ra!? Nhất định là bà ta đánh con tôi rồi trốn đi! Nếu không, sao bà ta không ra hóng chuyện như mọi khi!?”

Cả đám đông lập tức xôn xao.

“Mụ Hoàng, bà nói chuyện có lý chút đi! Sao tự dưng lại đổ cho bà cụ Triệu?”

“Đúng rồi! Bà ta tự dưng đánh con bà làm gì?”

“Người ta còn bận đánh con dâu, hơi đâu mà quan tâm con trai bà!?”

Lời này vừa dứt, cả đám cười xì xào, có người cười mỉa, có kẻ gật gù như hiểu ra điều gì.

Bà cụ Triệu mà không có chuyện gì tự dưng đánh con mụ Hoàng? Còn lâu!

Nhưng cũng có vài người bắt đầu nheo mắt suy đoán, cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai.

Mụ Hoàng bị đẩy vào thế bí, nhưng mặt dày có thừa, càng bị dồn càng gào to:

“Tôi nói cho các người hay! Mụ già ấy mới mất con, nhìn ai có con thì ghen tức, nên mới ra tay với con tôi để hả giận!”

“Lạch cạch”

Lý Trường Xuyên đột nhiên thấy tay mình tê rần, cái đèn dầu bị hất văng xuống đất, bể tan tành, ánh sáng vụt tắt trong nháy mắt.

“Gì đấy!? Ai làm gì mà đèn rơi thế!?”

“Tối om thế này, có ai về nhà lấy cái đèn khác không!?”

“Ông Lý này, ông còn chưa già lắm đâu nhỉ? Sao tay run đến mức cầm đèn không xong thế!?”

Mụ già nhà họ Hoàng chống nạnh, vừa bật giọng the thé:

“Các người đừng tưởng tôi nói linh tinh! Tôi dám chắc mười phần là do con mụ Triệu! Nhất định là nó đánh con tôi! Cả đời nó không có phúc hưởng cháu, giờ thấy con tôi khỏe mạnh thì ghen ăn tức ở chứ gì…”

Chưa kịp nói hết câu, bóng người từ trong sân nhào ra như cọp vồ mồi!

“Con khốn! Mày nói cái gì đấy hả!?”

Cả khu chưa kịp phản ứng, mụ già nhà họ Triệu đã lao thẳng vào, tóc tai rũ rượi, nanh nọc chồm lên như quỷ đói!

Mụ tóm lấy tóc mụ Hoàng, bốp bốp bốp – ba phát tát giáng xuống mặt như trời giáng, trong nháy mắt đè bẹp đối thủ xuống đất.

Tay chân không chút khách khí, năm ngón như gọng kìm, bóp chặt, quật xuống, giật lên, đánh không chừa đường thoát!

“Mày nói tao!? Mày dám nói tao!? Tao còn nhịn mày ngày thường tranh giành với tao thì thôi! Mày còn dám mở mồm bôi nhọ con trai tao!? Con tao chết rồi thì sao!? Nói lại tao nghe!?”

BỐP! BỐP! BỐP!

Mụ già nhà họ Triệu tát lia lịa, mặt hằm hằm sát khí, tiếng tát vang giòn như pháo Tết.

Mụ Hoàng bị đè đến choáng váng, tay chân vẫy loạn như cá mắc cạn, mồm thì la hét không ngừng:

“Ối giời ơi! Cứu tôi! Con mụ điên này đánh chết tôi mất! Cứu! Cứu!”

Mụ già nhà họ Triệu đánh như không có ngày mai, miệng vừa chửi vừa khóc:

“Mày dám trù con tao chết! Mày dám bôi nhọ tao! Để xem hôm nay tao có đánh chết mày không! Ông trời ơi! Nhìn mà xem! Con mụ Hoàng này ức hiếp người ta này! Thiên lôi đâu! Đánh chết nó đi!”

Mụ vừa đánh, vừa nhắm ngay mấy chỗ mềm mà véo.

“Con khốn này! Tao đánh không lại con tiện nhân kia, chẳng lẽ tao không đánh được mày!?”

Tức bị con dâu phản lại còn chưa nguôi, giờ mụ Hoàng tự dưng dâng mình lên, không đánh cũng phí!

“Ối dời ơi! Đánh nhau rồi!”

“Mau kéo ra đi chứ!?”

“Kéo ra? Ông đi mà kéo! Tôi còn muốn sống thêm mấy năm!”

“Mấy bà già đánh nhau, ai chen vào người đó thiệt!”

Cả khu tập thể bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám nhảy vào can ngăn, tất cả chỉ đứng nhìn, bình luận như xem đấu võ.

Mụ già nhà họ Triệu tóm tóc mụ Hoàng giật mạnh, nhưng mụ Hoàng cũng không phải dạng vừa, giãy giụa định cào lại một phát.

Nhưng mụ Triệu có kinh nghiệm đánh nhau hơn, tay một bên túm tóc, một bên véo tím bầm, vẫn giữ thế áp đảo.

Vừa vặn Trương Hưng Phát giả chết nằm một bên, mụ Triệu bỗng nhiên đảo mắt, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân…

BỘP!

Một cú đạp thẳng vào hạ bộ!

“Á á á á!!!!”

Trương Hưng Phát co giò, gập bụng, lăn lộn đau đến muốn ngất.

Mụ già nhà họ Triệu bĩu môi, phun một bãi nước bọt xuống đất:

“Thằng ranh này, mày cũng muốn nhảy vào can ngăn hả? Cút!”

Trương Hưng Phát: “!!!”

Hắn ôm chặt chỗ hiểm, mắt trợn tròn, há mồm nhưng không kêu thành tiếng, đau đến chảy nước mắt.

Hắn có chen vào đâu!?

Hắn có nói câu nào đâu!?

Con mụ này rõ ràng là cố tình kiếm cớ đánh hắn!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play