Chờ đến khi Tạ Ninh nhìn rõ người đến là Lương đại ca, nhịp tim nàng mới dần dần ổn định lại. Quả thật sợ đến mức suýt không chịu nổi, nàng còn tưởng mình lại gặp phải chuyện xui xẻo gì nữa.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
“Lá gan sao lại nhỏ như vậy?” Lương đại ca cười nhún vai, ánh mắt rơi xuống mâm đồ ăn trước mặt Tạ Ninh, không khỏi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, nàng trước giờ ăn uống rất ít, lại còn nhai kỹ nuốt chậm, vậy mà lần này lại ăn nhiều như vậy.
Trái ngược hẳn với bây giờ, trông nàng chẳng khác nào kẻ đói đầu thai. Nhưng chuyện nàng ăn uống thế nào cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế dài, nghiêng đầu nhìn nàng rồi hỏi:
“Tạ Ninh, sao cô lại đến ký viện muộn như vậy? Theo ta được biết, hôm nay cô và Ứng tiểu sư muội đều không có giờ luyện võ hay học chữ mà.”
Nói được nửa câu, Lương đại ca chợt nhìn thấy vệt đỏ trên mặt nàng. Hắn đưa tay chạm nhẹ, cau mày hỏi:
“Mặt cô bị sao vậy?”
Một người thì bị gọi thẳng tên, một người lại được gọi bằng giọng ngọt ngào “Ứng tiểu sư muội”. Đúng là khác biệt hoàn toàn. Nhưng Tạ Ninh chẳng để tâm, chỉ híp mắt cười nhạt, buông đũa xuống, chống cằm nhìn hắn đầy ẩn ý:
“Không có gì, chỉ bị lá cây quẹt qua một chút thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play