Editor: Ổ Nhỏ Của Mây

Bóng đêm trầm lặng như sắp đổ ập xuống. Vài tia chớp xé ngang bầu trời, chớp lóe rồi vụt tắt, hắt xuống khoảng đất trống những bóng đen chập chờn, quỷ dị. Mưa rơi xối xả, trút xuống mái hiên, nước theo góc mái róc rách chảy dài, nhỏ xuống từng giọt tí tách không ngừng. Phanh!

Lại một tia sét nổ vang.

Cuộn tròn trong một góc của ngôi miếu hoang, Tạ Ninh giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt đen trắng rõ ràng khẽ chớp, nàng xách tay nải, chậm rãi đứng dậy. Vài cọng cỏ khô vướng trên tóc, xung quanh chìm trong bóng tối mờ mịt. Giá cắm nến và bàn thờ xiêu vẹo. Trên mái miếu thiếu mất mấy miếng ngói, nước mưa theo kẽ hở nhỏ giọt tí tách, hòa lẫn bụi đất vương vãi dưới pho tượng Phật cũ kỹ.

Tượng Phật đã trải qua bao năm phong sương, lớp sơn trên mặt đã bong tróc gần hết, loang lổ từng mảng. Một giọt nước mưa từ khóe mắt tượng chảy xuống, trông hệt như một giọt lệ. Tạ Ninh nép khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ vào bóng tối. Đột nhiên, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng động mơ hồ, trái tim khẽ khựng lại nửa nhịp.

【 Có người tới, ký chủ, xin chú ý an toàn.】 Hệ thống cất giọng cảnh báo.

Nàng chậm rãi bước đến bên tấm cửa gỗ đã lung lay sắp đổ, khẽ nghiêng đầu lộ ra nửa khuôn mặt. Cánh cửa lớn của ngôi miếu cũ hé mở một khe nhỏ, để lộ khoảng sân bên ngoài. Trong viện, một gốc đại thụ trăm năm đứng sừng sững, những mảnh vải rách treo trên mái hiên bị gió mưa quật mạnh, bay lả tả, càng làm tăng thêm vài phần âm trầm quỷ dị. 

Tạ Ninh không bước ra ngoài, chỉ khẽ đặt ngón tay lên mép tấm ván, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.

Sau khi bị hệ thống ném tới đây, nàng vừa vặn gặp mưa to, bất đắc dĩ phải tìm chỗ trú tạm, qua đêm tại ngôi miếu đổ nát này. Đợi trời sáng, nàng sẽ lập tức lên đường, hướng đến mục tiêu Thiên Thư Viện.

Muốn bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, nàng nhất định phải đến được nơi đó. Lúc này, trên thân cây cổ thụ trăm năm bỗng thấp thoáng một bóng dáng đỏ rực.

Thiếu niên lặng lẽ ngồi trên cành cây to lớn, dáng vẻ trầm mặc, như thể đã ở đó từ rất lâu. Chiếc áo choàng đỏ trên người hắn bị nước mưa thấm ướt, ôm sát lấy thân hình gầy gò, từng nếp vải dán chặt, nổi bật giữa bầu trời âm u. Một sợi dây cột tóc đỏ sậm đã bung lỏng, rơi xuống vắt ngang gò má, khẽ lay động theo từng cơn gió mưa.

Trên cổ tay hắn đeo một chuỗi Đồng Linh Đang, từng tiếng leng keng khẽ vang, tựa như khúc nhạc đoạt mệnh, nhưng lại bị âm thanh mưa rơi che lấp. Tà áo đỏ thẫm buông xuống, dưới lớp vải là đôi mắt cá chân tái nhợt, lơ lửng giữa không trung, khẽ đung đưa theo gió. Hứa Phù Thanh cầm chặt thanh kiếm trong tay, đầu ngón tay lạnh lẽo vô thức quấn quanh sợi tua đỏ. Chuôi kiếm khẽ gõ nhẹ lên thân cây, phát ra những âm thanh trầm đục. Đôi mắt hắn nhìn về phía cánh cổng lớn phía xa, khóe môi dần cong lên.

Mũi kiếm khẽ rút ra một đoạn nhỏ, ánh hàn quang lóe lên trong màn mưa. Hứa Phù Thanh cụp hàng mi dài, ánh mắt hờ hững lướt qua lưỡi kiếm lạnh lẽo. Dưới tán cây cổ thụ, bóng tối loang lổ, từng giọt mưa rơi xuống hòa lẫn với ánh sáng lập lòe. Ngũ quan hắn trở nên mơ hồ, nửa ẩn nửa hiện trong sắc trời u ám. Mưa càng lúc càng lớn, nhưng hắn vẫn không có ý định vào trong chùa miếu tránh mưa.

Dáng vẻ ấy, so với tìm nơi trú ẩn, càng giống như đang chờ đợi ai đó.

Tạ Ninh vô thức nín thở. Ngay sau đó, cánh cửa lớn của ngôi miếu hoang bị đẩy ra một cách loạng choạng. Một nam tử lảo đảo bước vào, dáng vẻ chật vật. Mái tóc rối tung, y phục rách nát, trên mặt vương vài vết thương chưa khô máu. 

Hắn cẩn thận quan sát khắp sân chùa, ánh mắt mang theo sự cảnh giác. Một tay ghì chặt vết thương trên bụng để cầm máu, máu đỏ thẫm len qua kẽ tay, nhiễm lên lớp vải xám cũ kỹ. Tay còn lại nắm chặt thanh kiếm, từng bước từng bước tiến sâu vào trong ngôi miếu tăm tối.

Thương thế quá nặng, hắn nhất định phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, nếu không, mất máu mà chết cũng không phải không có gì lạ. Phụ cận chỉ có duy nhất ngôi miếu hoang này. Trời vẫn mưa như trút nước, con đường núi lầy lội, trơn trượt khó đi.

 Trong tình cảnh này, hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phải dừng chân tại đây, chờ đến hừng đông hoặc khi mưa tạnh mới quyết định bước tiếp. Trước khi đến đây, hắn đã sai thuộc hạ cải trang thành mình để đánh lạc hướng kẻ truy sát. Hiện tại, ít nhất có thể tạm thời yên ổn. Chuyến đi lần này đã nằm ngoài dự liệu, khiến hắn bất cẩn để lộ sơ hở, tạo cơ hội cho những kẻ có dã tâm ra tay.

Tạ Ninh thấy nam tử có vẻ sắp bước vào miếu hoang, liền khẽ nhíu mày. Bên trong miếu ngoài một bức tượng Phật cùng vài cây cột đỏ đã bạc màu, gần như không có chỗ nào để ẩn nấp. Chỉ có phía sau tượng Phật còn tạm coi là nơi che chắn được.

Nàng lập tức thu người lại, cẩn thận dịch về phía sau, từng động tác đều nhẹ nhàng hết mức, cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn. Vèo

Một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực nam tử, không chút sai lệch.Hắn cúi đầu nhìn lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực mình, lớp vải rách nát phía dưới bị máu tươi thấm ướt, vết thương sâu hoắm, da thịt rách toạc để lộ cảnh tượng ghê rợn.Lưỡi kiếm còn hoành ngang giữa vết thương, máu nóng trào ra không ngừng. Không kịp phản kháng dù chỉ một chút, thân thể nam tử loạng choạng rồi đổ sập xuống.

“Loảng xoảng”—Thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống, thân hình nặng nề va vào mặt đất lầy lội nước mưa, bùn đất vẩn đục văng lên tung tóe.

Nhánh cây khẽ rung động, Hứa Phù Thanh ung dung nhảy xuống, động tác không nhanh không chậm. Tia sét lóe lên, bóng dáng hắn hiện rõ trong màn mưa dày đặc. Bước chân trầm ổn, dáng người cao gầy, nhưng lại mang theo một vẻ mong manh khó tả. Nam tử hấp hối dưới đất, hơi thở đứt quãng. Hắn gắng gượng giơ tay, run rẩy nắm lấy vạt áo Hứa Phù Thanh, giọng nói yếu ớt như ngọn nến lay lắt trước gió:

“Là ai… sai ngươi đến giết ta? Bạc… ta có bạc, ngươi muốn bao nhiêu cũng có thể cho… Cầu xin ngươi, đừng giết ta…”

Kẻ thù quá nhiều, nam tử nhất thời không thể đoán được là ai ra tay. Hứa Phù Thanh khẽ xoay cổ tay, chủy thủ từ trong tay áo trượt ra, ánh lạnh lóe lên trong đêm tối. Một đường máu đỏ lập tức lan ra nơi cổ nam tử, cắt đứt lời van xin còn dang dở. Tạ Ninh khẽ nín thở, ánh mắt lướt qua thi thể dưới đất, rồi dừng lại trên người kẻ vừa ra tay.

Hứa Phù Thanh bình thản thu lại chủy thủ, động tác thong dong như thể chỉ vừa làm một việc tầm thường. Hắn chậm rãi rút thanh kiếm cắm trên thân thể kia, lưỡi kiếm nhiễm đầy máu tươi, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nước mưa gột rửa sạch sẽ. Cảnh tượng như chưa từng xảy ra điều gì.Hắn cúi mắt, khóe môi cong lên nhàn nhạt.

“Xin lỗi nhé, ta không thể đáp ứng ngươi.”

Hắn mỉm cười, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên như thể vừa làm một chuyện vô cùng bình thường. Đôi giày đen lướt qua vũng máu loãng, để lại dấu vết mờ nhạt trên nền đất ướt sũng.Tạ Ninh tận mắt chứng kiến cảnh giết người, lòng dạ chợt nặng trĩu.

 Cảm giác khi trực tiếp đối diện với máu tanh và sinh tử khác xa so với khi xem trên phim. Dù biết rõ đây chỉ là một thế giới trong tiểu thuyết, nhưng nàng không chắc bản thân có thể nhanh chóng thích ứng hay không. Ngoài tiếng mưa rơi tí tách cùng đôi lần sấm chớp rạch ngang bầu trời, bốn bề yên tĩnh đến ngột ngạt. Tạ Ninh hoàn hồn, không hề do dự, nhanh chóng lùi về sau, hai ba bước đã nép mình sau pho tượng Phật.

Mưa vẫn chưa ngớt, từng hạt nặng nề rơi xuống, vệt nước loang lổ trên nền đất. Tạ Ninh đã từng nghiêm túc đọc qua nửa đầu cuốn Trường Nhạc Hành, nàng nhớ rất rõ rằng tiểu thuyết chưa từng đề cập đến tình tiết này. Rõ ràng, đây là một nhánh cốt truyện mở rộng, không nằm trong nội dung chính mà nàng biết. 

Vậy nên, dù đã thấy rõ diện mạo của kẻ ra tay tàn nhẫn kia, nàng vẫn không thể xác định hắn là ai. Huống hồ phần sau của truyện, nàng còn chưa kịp đọc được bao nhiêu chương thì đã bị kéo vào thế giới này.Tạ Ninh chỉ mong hắn rời đi càng nhanh càng tốt.

Nhưng Hứa Phù Thanh lại không có ý định lập tức rời đi. Hắn từng bước tiến vào trong miếu, đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua từng ngóc ngách, từ đám cỏ dại mọc lan tràn, những giá nến gãy đổ, cho đến pho tượng Phật cũ kỹ phủ đầy bụi bặm.

Mũi kiếm lướt qua phiến đá xanh, tạo ra những âm thanh chói tai. Âm thanh ngày càng gần. Tạ Ninh siết chặt tay nải, trong lòng thầm than một tiếng không ổn. Nàng không dám liều lĩnh thò đầu ra nhìn, chỉ có thể căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Mới vừa xuyên vào tiểu thuyết đã gặp phải tình cảnh này, thật sự là quá mức xui xẻo. Đáng giận hơn, hệ thống cũng chẳng thấy xuất hiện.

Đột nhiên, âm thanh kia dừng lại. Tạ Ninh không dám cử động, hàng mi dài rủ xuống, bóng mờ trước mắt như kéo dài vô tận. Nàng siết chặt vạt áo, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi. Bất thình lình, một bóng người đổ ập xuống ngay bên cạnh nàng. Trái tim Tạ Ninh như ngừng một nhịp. Chết rồi, chẳng lẽ còn chưa kịp bắt đầu cốt truyện, nàng đã mất mạng ở đây sao?

Từng tia sáng yếu ớt len qua mái ngói vỡ, lặng lẽ rơi xuống, hắt lên thân ảnh Hứa Phù Thanh. Hắn đứng nơi giao thoa giữa sáng và tối, mà Tạ Ninh lại nép mình trong bóng khuất. Trên chuôi kiếm, tua rua đỏ đong đưa nhẹ theo gió, lắc lư qua lại giữa ranh giới của quang minh và bóng tối, tựa như đang nhảy múa theo nhịp điệu vô hình.

 Ánh mắt hắn dừng lại trên pho tượng Phật cũ kỹ. Mũi kiếm khẽ nhấc lên, rồi bất ngờ lướt qua bề mặt pho tượng, vẽ nên một đường sắc bén. Âm thanh rợn người vang lên, tựa như có thể xuyên thủng màng nhĩ, khiến Tạ Ninh theo phản xạ rụt đầu lại, hơi thở bất giác trở nên gấp gáp.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua khe hở dưới cánh tay tượng Phật, ghim thẳng vào bức tường phía sau. Tạ Ninh theo bản năng ngẩng đầu và ngay lập tức, ánh mắt nàng va phải một đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.

“Hoá ra là ở chỗ này .”

“Tạ Ninh? Mau tỉnh dậy, hôm nay tất cả đệ tử mới nhập thư viện đều phải đến bái kiến phu tử, đừng ngủ nữa.”

Đứng bên giường Tạ Ninh là một thiếu nữ tên Ứng Như Uyển, người nhập học thư viện cùng ngày với nàng. Hai người nhanh chóng quen biết và thường xuyên cùng nhau ra vào. Tạ Ninh giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng, trán lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh. Lại mơ thấy đêm hôm đó… Cửa sổ phòng hơi hé, ánh tà dương trải dài vào trong, tiếng chim ríu rít truyền vào theo làn gió nhẹ. Trong phòng bày biện đơn sơ nhưng sạch sẽ một chiếc giường, một bộ bàn ghế, một tấm gương đồng, cùng tủ quần áo.

Phòng của đệ tử Ôm Thiên thư viện phần lớn đều giống nhau, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Ứng Như Uyển lấy khăn giúp Tạ Ninh lau mồ hôi, giọng đầy nghi hoặc : 

“ Ngươi lại gặp ác mộng sao? Có muốn đi tìm Lương đại ca xin chút dược an thần không?”

“Không sao.” Tạ Ninh lắc đầu.

Lương đại ca trong lời nàng là một đệ tử của Ôm Thiên thư viện, đến trước các nàng khoảng nửa tháng và đã được phân phó theo học một vị phu tử. Hắn đối với Ứng Như Uyển đặc biệt quan tâm, thái độ so với người khác cũng nhiệt tình hơn vài phần.

Mà Tạ Ninh thì khác. Nàng vừa mới nhập thư viện chưa được bao lâu, còn chưa được gặp vị phu tử mà mình phải theo học. Thực tế, nàng vốn không thuộc về nơi này, Tạ Ninh xuyên vào quyển tiểu thuyết này, trở thành một nữ phụ pháo hôi không chút cảm giác tồn tại. Thân phận mơ hồ, bối cảnh mờ nhạt, chẳng có lấy một chút ưu thế.

Vận mệnh của nhân vật này chính là chạy trốn khỏi Ôm Thiên thư viện không thành, sau đó bị phản diện Hứa Phù Thanh một kiếm đoạt mạng ngay từ hồi đầu truyện.

Hệ thống đưa ra hai lựa chọn cho nhiệm vụ công lược, chỉ cần hoàn thành một trong số đó là được. Một là công lược nam chính Vệ Chi Giới.

Hai là công lược phản diện nam phụ Hứa Phù Thanh.

Cả hai đều là phu tử của Ôm Thiên thư viện, chỉ là đến giờ Vệ Chi Giới vẫn chưa xuất hiện. Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ công lược chính là khiến mục tiêu có hảo cảm độ đạt 100%. Tạ Ninh không chút do dự chọn lựa chọn thứ nhất.

Bởi vì Hứa Phù Thanh là kẻ ngoài mặt ấm áp nhưng thực chất vô tình, vô ái, chỉ như một công cụ giết người. Một kẻ như vậy sao có thể sinh ra hảo cảm độ 100% với nàng chứ? Ngược lại, nguyên tác nam chủ Vệ Chi Giới lại là người lương thiện thực sự. Dù thân ở Ôm Thiên thư viện nhưng hắn vẫn luôn giữ vững nguyên tắc, bất kể là trong cuộc sống thường ngày hay khi tiếp nhận nhiệm vụ, đều có giới hạn rõ ràng.

Đối với lựa chọn của Tạ Ninh, hệ thống không bày tỏ ý kiến. Nó chỉ nhắc nhở rằng, dù nàng chọn ai, thì cũng phải giữ cho hảo cảm độ của Hứa Phù Thanh và Vệ Chi Giới không rơi xuống phạm vi số âm. Hảo cảm cơ sở ban đầu là 5%. Nếu để rớt xuống mức âm, nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tạ Ninh hiểu rõ cái gọi là “nguy hiểm” mà hệ thống nhắc đến. Không cần hệ thống phải giải thích, nàng cũng biết Hứa Phù Thanh giết người tùy tâm sở dục, chẳng cần lý do. Nếu để hắn sinh ra sát ý, thì cái mạng nhỏ này của nàng khó mà giữ được. Nàng từng thử phản kháng, nhưng hệ thống không chút do dự bác bỏ mọi nỗ lực.

 Không có lựa chọn nào khác, nàng đành phải chấp nhận hiện thực. Chỉ cần không đắc tội Hứa Phù Thanh, giữ cho hảo cảm giá trị không rớt xuống mức âm, thì hẳn là sẽ ổn, Tạ Ninh tự nhủ như vậy. Ứng Như Uyển thấy nàng lại đờ ra, liền thu khăn, liếc nhìn ra ngoài. Lúc này, bên ngoài đã yên tĩnh hơn, có lẽ mọi người đều đã đi rồi. Nàng không muốn để lại ấn tượng xấu với phu tử.

“Tạ Ninh, sắp muộn rồi, nhanh lên!” Giọng nói có chút sốt ruột.

“Được!”

Chỉ nghĩ đến chuyện không biết vị phu tử sẽ phụ trách các nàng là ai, Tạ Ninh đã thấy lạnh sống lưng. Nàng lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng mặc quần áo. Không bao lâu sau, hai người cùng nhau chạy vội ra ngoài.

*

Tạ Ninh liên tục mấy đêm gặp ác mộng, sắc mặt có chút tiều tụy, đáy mắt vương một tầng quầng thâm nhàn nhạt. Nàng lặng lẽ đứng trong đám người, ăn mặc giản dị, mí mắt cụp xuống, đứng thôi cũng muốn ngủ gật. Trái lại, Ứng Như Uyển lại vô cùng phấn khích, thao thao bất tuyệt kể về những tin tức mới nghe được.

Ôm Thiên thư viện rất lớn, đệ tử đông đúc, phu tử cũng nhiều, mỗi người phụ trách những nhóm học trò khác nhau. Nhưng lần này, vị phu tử mới tới lại trẻ tuổi đến bất ngờ, nghe nói chỉ mới mười chín, chẳng hơn gì các nàng bao nhiêu. Hắn từng ẩn cư trên Ôm Thiên Sơn, là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng giáo thư viện.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh buổi sớm. Đứng trước viện môn, cùng mọi người chờ đợi, Tạ Ninh uể oải nâng mí mắt. Trên mái hiên, một dải lụa đỏ lay động theo gió, chập chờn không ngừng.

Một dải lụa đỏ bất ngờ thoát khỏi gông cùm xiềng xích, theo gió rơi xuống. Tạ Ninh theo bản năng đưa tay ra đón, dải lụa đáp nhẹ vào lòng bàn tay nàng, đuôi chỉ quấn quanh ngón tay mảnh khảnh. Ứng Như Uyển bỗng đẩy nàng một chút, hạ giọng nhắc nhở: “Tạ Ninh, hình như phu tử đến rồi.” Tạ Ninh buông tay, ngẩng đầu nhìn về phía viện môn. Trước bậc thềm đá, thiếu niên một thân hồng y bước xuống. 

Tà áo đỏ tung bay, nhẹ lướt qua từng bậc thang mà chẳng vương nửa phần bụi bẩn. Bên hông hắn lặng lẽ treo một thanh trường kiếm tinh xảo, tua kiếm đỏ như máu, theo từng bước chân mà lay động.

Ở Ôm Thiên thư viện, mỗi một vị phu tử đều mang kiếm bên mình, sau này đệ tử như bọn họ cũng sẽ có kiếm đeo bên hông. Bởi vậy, nơi này khác xa những thư viện bình thường, không chỉ là nơi giảng sách, mà còn là nơi rèn luyện kiếm đạo. Hứa Phù Thanh khẽ nâng mi mắt. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, bóng sáng di động, phủ lên gương mặt hắn, nhưng không thể chạm đến đáy mắt sâu thẳm.

Tạ Ninh cứng đờ, bên tai như có hàng trăm con ruồi vo ve, ong ong đến mức không nghe rõ Ứng Như Uyển đang nói gì. Thì ra, kẻ giết người trong ngôi chùa đêm đó chính là Hứa Phù Thanh. Nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, một lần nữa nhìn về phía hắn. Trong ký ức, Hứa Phù Thanh luôn yêu thích màu đỏ, hầu hết mọi thứ hắn dùng đều liên quan đến sắc đỏ. Ngay cả vỏ kiếm cũng là đỏ đen giao nhau. Hắn suốt ngày khoác hồng y, dường như chưa từng mặc qua y phục nào khác.

Nguyên nhân Hứa Phù Thanh yêu thích màu đỏ, trong nguyên tác tác giả không hề nhắc đến. Trên bầu trời, đôi khi có vài cánh chim bay qua. Hứa Phù Thanh đứng đó, ánh mắt tựa như vô tình, nhưng mỗi gương mặt trong hàng đệ tử hắn phụ trách đều được thu vào đáy mắt, chỉ một thoáng đã nhớ kỹ toàn bộ. 

Tạ Ninh không thể trốn tránh vận mệnh trở thành đệ tử của hắn, chỉ có thể lặng lẽ niệm “A di đà Phật” trong lòng. Ứng Như Uyển không nhận ra phản ứng khác thường của nàng, vẫn hiếu kỳ nhìn quanh. Hứa Phù Thanh không nói một lời. Người lên tiếng thay hắn là nam tử áo đen theo sát phía sau.

Mãi đến khi bóng hắn khuất đi, đám đông vốn im lặng liền lập tức trở nên náo nhiệt, đa số đều bàn tán về vị Tiểu phu tử tuổi trẻ này. Ứng Như Uyển cũng hào hứng nhập cuộc, ríu rít không ngừng.

Tạ Ninh hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Nhớ lại cảnh tượng đêm đó, nàng vẫn cảm thấy kinh hãi, lúc ấy thậm chí không dám thở mạnh. Thực ra, Hứa Phù Thanh không hề đối diện với nàng như trong mộng, cũng không vòng ra sau tượng Phật để kiểm tra, mà chỉ rút thanh kiếm cắm vào khe hở của tượng rồi rời đi. Chỉ là, trên bức tường vẫn còn lưu lại vết kiếm sắc bén. Trước khi rời đi, hắn còn khẽ cười một tiếng.

Chẳng lẽ lúc đó hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng? Tạ Ninh bĩu môi, cố gắng xua tan ký ức trong đầu, vỗ ngực tự an ủi bản thân, cứ thuận theo tự nhiên mà ứng phó. Nàng tính toán đợi đến khi Ứng Như Uyển cùng những người khác trò chuyện xong sẽ trở về.nLúc này, Lương đại ca vừa từ Tàng Thư Các cách đó không tiến lại gần, tò mò hỏi cảm giác của bọn họ sau khi gặp phu tử. Tạ Ninh lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cười đầy thâm ý. Ứng Như Uyển thấy vậy liền kín đáo nhéo nàng một cái.

Trên tầng gác mái cách đó không xa, một ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát tất cả.

Hứa Phù Thanh ôm kiếm, lười biếng tựa vào lan can, ánh mắt dường như hờ hững nhưng vẫn liếc nhìn xuống phía dưới. Trong tầm mắt hắn là những cái đầu đen dày đặc chưa tan hết, tựa như một vùng mực loang. Đầu ngón tay khẽ lướt qua hoa văn chạm khắc trên vỏ kiếm, vẻ mặt bình thản.Hắn khẽ cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Lần này thật là nhiều người.” Một nam tử áo đen tiến lên vài bước, cung kính cúi đầu: “Hứa công tử, chưởng giáo thỉnh ngài qua đó.”

Hứa Phù Thanh chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe môi cong nhẹ, lười nhác đáp: “Được.”

_________________________________________________________________

☁️ : Đây là bộ truyện thứ 2 của tui mọi người đọc thử văn án với truyện xem nội dung có ổn áp không nhéeeee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play