Từ đêm đó trở đi, Tạ Ninh an phận sống qua hơn nửa tháng. Lúc đầu, Ứng Như Uyển liên tục truy hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tạ Ninh chỉ có thể viện cớ qua loa, đem chuyện kia che giấu đi. Hiện tại, khoảng cách đến ngày nam chủ Vệ Chi Giới trở về còn nửa tháng không dài, cũng chẳng ngắn.

Hứa Phù Thanh, dù là phu tử phụ trách bọn họ, nhưng gần đây lại hiếm khi xuất hiện, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tạ Ninh cảm thấy sự tồn tại của Hứa Phù Thanh giống như chủ nhiệm lớp hoặc phụ đạo viên thời đi học. Hắn đảm nhận việc dạy dỗ bọn họ, hướng dẫn cả võ nghệ lẫn văn chương, nhưng so với những phu tử khác thì có chút đặc biệt. Những phu tử khác đều giảng dạy chung một nội dung cho toàn bộ đệ tử trong Ôm Thiên Thư Viện, còn việc mỗi người học được bao nhiêu thì tùy vào khả năng của họ.

Tạ Ninh không thể nói mình học quá giỏi, nhưng cũng chẳng phải kém cỏi. Chỉ là nàng có chút vụng về, tứ chi phối hợp không tốt, nên võ nghệ rất kém, còn văn chương thì tạm ổn, ở mức trung bình. Ở Ôm Thiên Thư Viện, quá yếu không phải chuyện tốt, nhưng nếu quá nổi bật cũng dễ bị chú ý mà điều đó lại càng không tốt.

Tạ Ninh biết rằng sau này Hứa Phù Thanh sẽ xuất hiện thường xuyên hơn, bởi vì bọn họ sắp phải tiếp nhận nhiệm vụ xuống núi, mà khi đó, phu tử cần thiết phải đi cùng. Nếu trên đường có kẻ muốn lâm trận lùi bước, giết.

Nếu đệ tử gặp khó khăn hoặc bị giết khi thân phận bị bại lộ, phu tử sẽ không ra tay cứu giúp, vì Ôm Thiên Thư Viện coi trọng nhiệm vụ hơn tất cả.

Huống hồ, chưởng giáo Liễu Như Diệp luôn tin rằng sinh tử có số mệnh. Nếu ngay cả một nhiệm vụ nhỏ cũng không thể hoàn thành, vậy có chết cũng không đáng tiếc.

Ôm Thiên Thư Viện không chứa kẻ vô dụng. Tạ Ninh ngồi bên cửa sổ, chống cằm ngẩn người, trong tay lật qua lật lại một ít ký ức về cốt truyện nguyên tác. Đúng lúc này, từ giường bên cạnh chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Ứng Như Uyển nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt, cơ thể hơi co lại. Tạ Ninh giật mình, vội nhảy xuống giường, nhanh chóng bước tới:

“Cô nương làm sao vậy?”

Bởi vì quan hệ khá tốt, đôi khi hai người sẽ cùng ngồi trò chuyện trong một phòng, đến tối mới trở về giường mình nghỉ ngơi. May mắn, Ôm Thiên Thư Viện cũng không quá khắt khe những chuyện này.

Ứng Như Uyển sắc mặt dần trở nên tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, thân mình cuộn tròn lại, bờ vai mảnh khảnh khẽ run. Nàng ôm chặt bụng, giọng nói có phần yếu ớt:

“Tạ Ninh, ta thấy không khỏe… có thể giúp ta một chút không?”

Nghe vậy, Tạ Ninh như hiểu ra vấn đề. Nàng khẽ cúi người, nhẹ nhàng vén mớ tóc ướt bết trên gương mặt bạn mình, dùng khăn lau sạch lớp mồ hôi lạnh trên trán.

“Có phải cô nương đến kỳ rồi không?”

“Cái gì mà đến kỳ?” Ứng Như Uyển hơi ngơ ngác, có vẻ vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của nàng. Nhưng cơn đau nhức ở bụng dưới mỗi lúc một rõ ràng, khiến nàng không tài nào tìm được tư thế dễ chịu, nằm cũng không xong, ngồi cũng không ổn. 

Trong phòng không có ai khác, Tạ Ninh cũng không cố kỵ mà nói thẳng:

“Ý ta là, có phải tới kỳ nguyệt sự rồi không?”

Ứng Như Uyển cắn môi, cố nhịn sự ngượng ngùng, rồi khẽ gật đầu. Tạ Ninh rất hiểu ý, tiện tay gấp chiếc khăn đã lau mồ hôi đặt sang một bên, rồi hỏi:

“Được rồi, vậy cô nương muốn ta giúp chuyện gì?”

Ứng Như Uyển do dự một lúc, vẻ mặt khó xử, rồi chỉ tay về phía một số vật dụng gần đó, ra hiệu mà không nói nên lời. 

*

Ôm Thiên Thư Viện được núi non bao bọc, nước chảy vây quanh, phong cảnh hữu tình. Nhưng lúc này, Tạ Ninh không có tâm trạng để thưởng thức. Nàng ngồi xổm bên một góc khuất cạnh hồ, xắn tay áo lên, cúi đầu chăm chú giặt tấm vải mà nguyệt sự tới.

Ở tẩm xá, nam nữ ở chung, việc giặt giũ những thứ này không mấy thuận tiện. Trong thời đại này, sản xuất kém phát triển, nguyệt sự mang phải tái sử dụng nhiều lần. Sau mỗi lần dùng, đều phải giặt sạch, phơi khô, cất giữ cẩn thận để dùng cho lần sau.

Hai miếng vải trong tay nàng không phải của bản thân, mà là của Ứng Như Uyển.

Hôm qua Ứng Như Uyển vừa tới quý thủy* , hôm nay bụng vẫn còn khó chịu, hiện đang nghỉ ngơi trên giường. May mắn là hôm nay không có buổi tập võ, nếu không chắc chắn nàng sẽ không chịu nổi. Vì vậy, Tạ Ninh giúp nàng giặt nguyệt sự mang.

Hai miếng vải này thực ra chưa từng sử dụng, chỉ là để quá lâu nên cần giặt sạch lại trước khi dùng. Mấy ngày trước, Ứng Như Uyển bận rộn, quên mất việc kiểm tra, đến khi cần thì cơn đau hành hạ đến mức không còn sức để làm, đành phải nhờ Tạ Ninh giúp đỡ.

*Quý thủy :  chỉ kinh nguyệt (chu kỳ kinh nguyệt) của phụ nữ.

Tạ Ninh không cảm thấy có gì to tát, liền sảng khoái đồng ý, tiện thể định giặt luôn quần áo của mình. Dù sao đau bụng kinh thực sự rất khó chịu, ngay cả nằm yên cũng không thoải mái, huống chi là làm việc khác. Sau khi giặt xong, nàng cũng không vội trở về. Nắng hôm nay khá gắt, không bao lâu nữa quần áo và nguyệt sự mang sẽ khô, chờ một lát rồi mang về cũng không muộn.

Tạ Ninh lấy khăn lau mồ hôi, rồi ngồi xuống một tảng đá lớn bên hồ để tận hưởng chút hơi lạnh. Bên cạnh là một gốc đại thụ, tán lá sum suê che đi phần nào ánh nắng gay gắt, tạo ra một khoảng bóng râm mát mẻ.

Phong cảnh xung quanh sơn thanh thủy tú, đẹp đến nao lòng. Bên bờ hồ, những cành liễu mềm mại rủ xuống, hoa rơi lả tả, điểm xuyết trên mặt nước phẳng lặng như gương. Những tảng đá lớn nhỏ soi bóng xuống làn nước trong vắt, tạo nên khung cảnh thanh thoát, mỹ lệ.

Nhìn thoáng qua sắc trời, Tạ Ninh ước chừng thời gian cũng không còn sớm. Nàng gom quần áo đã phơi khô lại, cẩn thận gói nguyệt sự mang vào giữa rồi ôm trước ngực, chuẩn bị quay về. Nhưng đi được nửa đường, nàng lại do dự rồi quay trở lại.

Nguyên nhân là nàng đã để quên chiếc dù giấy màu lam nhạt bên hồ. Có một số người trong thế giới này rất giỏi xem thiên tượng, và vị đại ca tốt bụng của Ứng Như Uyển chính là một trong số đó. Khi biết Tạ Ninh định ra ngoài giặt đồ, hắn đã dặn dò nàng mang theo dù, nói rằng gần đây trời hay mưa, và hôm nay có khả năng sẽ đổ mưa lớn.

Lúc đó, nàng nghe xong chỉ nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, môi mím lại thành một đường thẳng. “Ừm… trông có vẻ không giống như sẽ mưa.” Nhưng dù sao nàng vẫn nghe lời, mang theo dù.

Tục ngữ nói, thà tin là có còn hơn không. Hiện tại đã giặt xong quần áo, trời vẫn chưa mưa, nhưng để tránh phiền phức, Tạ Ninh quyết định quay lại lấy chiếc dù.

Chiếc dù giấy màu lam nhạt nằm trên một phiến đá ven hồ, hơi nhấp nhô theo gió. Từ chỗ cao nhìn xuống, nàng dễ dàng trông thấy nó, liền bước nhanh qua, khom lưng nhặt lên. Ầm!

Tiếng sấm đột ngột vang rền. Ngón tay Tạ Ninh hơi siết chặt lấy cán dù, ánh mắt theo bản năng quét về phía bầu trời. Chỉ trong chớp mắt, những đám mây đen đã cuồn cuộn kéo tới, che kín mặt trời, sắc trời tối sầm xuống một cách đáng sợ.

Mưa như trút nước, ào ào đổ xuống, từng hạt mưa nặng trĩu táp vào mặt khiến da thịt phát đau. Trên mặt hồ, sóng nước bị mưa đánh tới mức gợn loạn không yên. Tạ Ninh vội vàng bung dù, chắn bớt cơn mưa dữ dội, nhấc chân bước đi trên nền đất gập ghềnh. Nước mưa chảy xiết, len lỏi theo từng khe đá tràn xuống, dù đã cẩn thận tránh né, nhưng tà váy vẫn bị bắn ướt vài chỗ.

Sợ làm ướt quần áo ôm trong lòng, nàng càng siết chặt khuỷu tay, ôm chặt lấy nó vào ngực, tay còn lại nắm chặt cán dù, giữ cho nó không bị gió mưa quật nghiêng.Trên đường về, nàng phải băng qua một cây cầu đá nhỏ và hẹp. Bên dưới là dòng nước chảy xiết, hai bên thành cầu mọc đầy rêu phong cùng cỏ dại, khiến mặt đá trơn trượt.

Nàng cẩn thận bước từng bước, đi ngay giữa cầu, tránh dẫm lên rêu xanh, đề phòng trượt chân.

Mưa rơi xối xả, từng giọt nước nặng nề quất xuống mặt đất, tạo thành từng tầng sương mờ mịt. Tạ Ninh vừa bước đến đầu cầu, liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc thấp thoáng giữa màn mưa. Đó là một thiếu niên đơn bạc, toàn thân bị mưa thấm ướt, mái tóc đen không cầu kỳ trang trí, chỉ được buộc gọn bằng một sợi dây đỏ đơn giản. Nước mưa theo từng đường nét thanh tú trên gương mặt hắn chảy xuống, lướt qua cằm, rồi men theo hầu kết mà rơi xuống vạt áo đã sũng nước.

Kiếm vẫn như cũ chưa từng rời tay, thân ảnh cô độc bước đi giữa màn mưa trắng xóa, không chút do dự cũng chẳng hề chậm lại. Hứa Phù Thanh cách nàng không xa, nhưng không hiểu sao, Tạ Ninh lại mơ hồ cảm nhận được một sự xa cách vô tận. Không phải đơn thuần là khoảng cách không gian, mà là một sự xa vời thăm thẳm, như thể hắn đã bị giam cầm trong một thế giới mà người khác không thể chạm tới.

Lạnh lẽo, lẻ loi, lại xa xăm đến mức khiến người ta chẳng thể nào chạm vào.

Sao lại chạm mặt hắn nữa? Tạ Ninh cứng đờ. Dường như cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, Hứa Phù Thanh khẽ nâng mắt. Trong thoáng chốc, ánh nhìn hai người giao nhau giữa không trung. Nhưng chỉ một giây sau, hắn dời mắt, không chút do dự tiếp tục bước đi, tựa như chưa từng nhìn thấy nàng.

[ Ký chủ, vui lòng chú ý đến sự biến đổi hảo cảm giá trị từ Hứa Phù Thanh ]

Giọng hệ thống bất ngờ vang lên, khiến Tạ Ninh giật mình.

Nếu giờ nàng bung dù chạy thẳng, mặc kệ Hứa Phù Thanh, liệu hảo cảm giá trị của hắn đối với nàng có rớt thẳng xuống số âm không? Nghĩ đến tính cách thù dai của hắn, Tạ Ninh do dự chưa đến một giây, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm như vậy, đành tăng tốc đuổi theo. Tiếng bước chân của nàng xen lẫn vào những giọt mưa tí tách rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh hỗn độn. Hứa Phù Thanh vốn luôn cảnh giác, nhanh chóng quay đầu lại.

Lúc này, nàng dừng cách hắn chỉ khoảng một, hai bước chân.

Tạ Ninh hơi nhón chân, cố gắng duỗi tay cao hơn một chút, đưa chiếc dù giấy lên che trên đỉnh đầu Hứa Phù Thanh, nghiêng nhẹ về phía hắn. Mưa không ngừng rơi, những giọt nước theo khung dù nhỏ xuống, tạo thành từng sợi màn nước lấp lánh.

“Tiểu phu tử.” Nàng khẽ gọi.

Ba chữ nhẹ bẫng lọt vào tai hắn. Dưới tán dù, gương mặt Hứa Phù Thanh bị nước mưa gột rửa càng trở nên tinh tế, từng sợi lông mi đọng nước càng làm ngũ quan hắn thêm phần rõ nét. Làn da tái nhợt vương chút đỏ nhạt, có lẽ là do mưa làm ửng hồng.

Tạ Ninh nhìn hắn, trong lòng không khỏi đoán già đoán non. Một giọt nước mưa từ lông mi hắn rơi xuống. Hứa Phù Thanh chớp mắt, im lặng nhìn nàng, không nói một lời. Gấu áo xám trắng của nàng khẽ đung đưa theo gió mưa, vô tình chạm nhẹ vào tà áo đỏ thẫm trước người hắn. Vừa chạm liền rời, tựa như chưa từng có sự giao thoa nào tồn tại.

Xung quanh, hoa cỏ bị cơn mưa xối xuống, lảo đảo lay động, cánh hoa ướt đẫm lại càng thêm trong trẻo rực rỡ.

Nửa người Tạ Ninh đã bị mưa làm ướt, nhưng may mắn thay, quần áo trong lòng ngực cùng nguyệt sự mang cuộn bên trong vẫn còn khô ráo, chưa bị nước thấm vào. Dù giấy nghiêng che một bên, nhưng độ mở vẫn duy trì ổn định, không hề xê dịch.

“Tiểu phu tử, ta đưa phu tử trở về.” 

Nếu không phải vì Ứng Như Uyển đang vội cần dùng đến, Tạ Ninh đã trực tiếp đưa dù cho hắn rồi rời đi, chẳng bận tâm việc bản thân có ướt thêm hay không, dù sao quần áo dính nước cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cùng lắm chỉ phiền toái một chút khi mặc. Ngày khác lại phơi khô là được. Thế nhưng, nàng đợi thật lâu vẫn không nhận được hồi đáp. Không khí như ngưng đọng, tĩnh lặng đến mức khiến người ta có chút khó chịu.

Ngay khi Tạ Ninh cho rằng Hứa Phù Thanh sẽ từ chối mình, hắn lại bất ngờ bật cười, giọng nói trầm thấp vang lên giữa cơn mưa:

“Ngươi đưa ta trở về?”

Tiếng sấm ầm ầm rung chuyển cả dãy núi, tia chớp xẹt qua bầu trời, ánh sáng trắng lóe lên trong giây lát, phản chiếu bóng dáng hắn trong màn mưa. Gió lớn cuốn theo những hạt mưa rơi lất phất vào dù. Tạ Ninh không quá để ý đến tất cả những điều đó, nàng chỉ bị cuốn hút bởi câu nói của hắn, trong giọng điệu dường như mang theo chút ý cười, lại như đang hỏi ngược lại nàng.

Cơn gió mạnh hất tung mép dù giấy, khiến nó chao đảo dữ dội, suýt nữa bị cuốn bay. Ngay khoảnh khắc đó, đầu ngón tay của Hứa Phù Thanh bất ngờ áp lên mu bàn tay nàng, giữ chặt cán dù, ngăn không cho nó bị gió cuốn mất. Làn da hắn lạnh như băng, như thể hơi thở mùa đông vừa len lỏi qua đầu ngón tay, chậm rãi truyền vào cơ thể nàng từng chút một. Người này lạnh thật đấy.

Tạ Ninh hơi rụt tay lại theo phản xạ. Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần hơn, đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt vấn vít trên người hắn. Dù đã bị nước mưa cọ rửa, thứ mùi tanh ngọt ấy vẫn vương vấn dai dẳng, như một u hồn bám riết không rời. 

Cơn gió mát hiếm hoi của ngày hè lùa qua mép dù, mang theo hơi lạnh len lỏi vào làn da. Tạ Ninh đứng yên trong vài giây, thầm đoán có lẽ Hứa Phù Thanh vừa hoàn thành nhiệm vụ nào đó của chưởng giáo rồi tình cờ để nàng chạm mặt.

“Đúng vậy, Tiểu phu tử, viện của người ở đâu? Ta đưa người về trước, sau đó tự trở về.” Tạ Ninh gạt đi thứ mùi tanh nhàn nhạt trong không khí, khẽ mỉm cười nói.

Hứa Phù Thanh cong môi, nụ cười mơ hồ ẩn hiện trên gương mặt trắng nhợt. Hắn không trực tiếp trả lời mà chỉ nâng bước đi về phía trước. Tạ Ninh lập tức hiểu ra, vội chạy chậm đuổi theo, hơn nửa tán dù vẫn nghiêng về phía hắn. Trời mỗi lúc một tối hơn, mưa cũng nặng hạt dần, tiếng rơi lộp bộp vang lên bên tai. Nàng khẽ nhíu mày, trong đầu vô thức nghĩ đến Ứng Như Uyển, không biết giờ này nàng ấy đã đỡ hơn chưa. Ngoài ra, còn một vấn đề nghiêm trọng khác liệu trở về còn có cơm ăn không? Nghĩ đến đây, bụng nàng bỗng kêu lên một tiếng. Đói quá.

Đi khoảng mười lăm phút, một gian trúc ốc dần hiện ra trước mắt. Căn nhà nằm lọt thỏm giữa núi rừng, cách xa khu tẩm xá của Ôm Thiên Thư Viện. Chung quanh có một hàng rào tre bao quanh mảnh sân nhỏ, bên trong trồng không ít hoa cỏ. Nhưng không hiểu sao, nơi này lại chẳng mang chút hơi thở sinh hoạt, thậm chí còn có phần tĩnh mịch đến lạnh lẽo, như thể tử khí âm u bao trùm. Hứa Phù Thanh tay trái cầm kiếm, tay phải nâng lên đẩy cổng trúc bước vào.

Tạ Ninh theo sát hắn, ôm chặt quần áo trong lòng, một tay cầm ô, không chút chần chừ mà đi vào theo. Nếu đã đưa người, thì đưa cho trót, nàng không thể chỉ để Hứa Phù Thanh đứng giữa sân rồi mặc kệ hắn tự vào nhà, dầm mưa ướt sũng. Muốn vào trong phải bước qua một bậc cầu thang trúc. Dưới cơn mưa, bề mặt trúc trơn trượt, chỉ cần sơ ý một chút là có thể ngã nhào. Nàng cẩn thận dẫm lên từng bậc, cuối cùng cũng đến được hiên nhà, nhẹ thở phào một hơi.

Trúc ốc phảng phất tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của trúc. Dưới mái hiên, vài sợi dây tế thằng buộc chặt, treo lơ lửng không ít đồng linh đang cùng dải lụa đỏ. Mưa gió thổi qua, những dải lụa quấn vào nhau rồi lại bị tách ra, đồng linh đang va chạm tạo nên những âm thanh rung động. Âm hưởng ấy như thể tiếng nhạc gõ, nhưng lại có chút quái dị, tựa hồ như một khúc ai oán.

Tạ Ninh lắng nghe một hồi, càng nghe càng cảm thấy giống mấy đoạn nhạc chiêu hồn hay tác hồn trong phim truyền hình. Cảm giác rợn người khiến da gà vô thức nổi lên, nàng chợt có linh cảm không ổn, cảm thấy vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thì hơn.

Nghĩ vậy, nàng vội mở miệng:

“Tiểu phu tử, vậy ta đi trước đây.”

Vừa dứt lời, nàng còn chưa kịp mở dù, bàn tay lạnh lẽo của Hứa Phù Thanh đã đặt lên mặt dù ướt sũng, nhẹ nhàng ấn xuống, ngăn lại động tác của nàng. Nước mưa men theo những khớp ngón tay rõ ràng của hắn nhỏ xuống, rơi lộp độp trên tấm ván trúc. Tạ Ninh trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.

Hứa Phù Thanh hơi cong khóe môi, ánh mắt mang theo một tia ý cười mơ hồ. Ánh sáng lờ mờ phản chiếu gương mặt hắn, thoạt nhìn thanh sạch đến lạ, nhưng lại ẩn hiện chút tái nhợt không khỏe, như thể một hồn ma vừa bước ra từ quan tài. Giọng hắn khẽ vang lên giữa tiếng mưa rơi, chậm rãi mà trầm thấp:

“Ngươi thực sự đang vội?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play