Edit :Ngọc Trúc

Giang Duy ngồi trong xe của Hùng Trì Viễn, cảm nhận được sự thoải mái của một chiếc xe xịn. Cậu bóp bóp bả vai, tựa lưng vào ghế. Lái xe một quãng đường dài như vậy lần đầu tiên khiến cả người cậu nhức mỏi.

Hùng Trì Viễn liếc nhìn cậu, khẽ nhếch môi cười:
“Ăn cơm chưa?”

Giang Duy ngáp một cái:
“Chưa.”

“Muốn ăn gì không?” Hùng Trì Viễn vừa hỏi vừa khởi động xe, lái ra khỏi khu dân cư.

“Anh quyết đi, tôi ăn gì cũng được.” Giang Duy đáp.

“Vậy đến chỗ tôi nhé? Tôi nấu cho cậu ăn.” Hùng Trì Viễn nghiêng đầu nhìn cậu.

“Hả? Không cần đâu, cứ tìm đại quán nào đó là được rồi.” Giang Duy ngẩn ra, quay sang nhìn anh. Người này đúng là quá tự nhiên! Dù gì thì cũng chỉ mới quen biết, có cần thân thiết đến mức rủ nhau về nhà không?

“Cậu sợ tôi không biết nấu ăn? Hay là không muốn đến?” Hùng Trì Viễn hỏi.

“Không phải…”

“Đêm nay có chỗ ngủ không?”

“Có chứ, giường tôi vẫn chưa dọn đi.” Giang Duy hậm hực trả lời.

Ý của cậu rất rõ ràng—không định đi theo Hùng Trì Viễn về nhà. Dù có chút cảm kích vì anh đã giúp xử lý Giang Diệu, cũng vì anh là học trò của ba cậu nên mới có chút thiện cảm, nhưng ngoài ra, Giang Duy chưa hiểu rõ gì về con người này, chẳng biết phẩm hạnh ra sao, nên cũng không định thân thiết quá mức. Mà đến nhà người ta thì lại càng không.

Thế nhưng, hơn nửa tiếng sau, khi đứng trong thang máy nhìn con số nhảy lên, Giang Duy thở dài. Tại sao cậu lại đi đến nhà một người xa lạ thế này?! Người đàn ông cao hơn cậu cả cái đầu, mang theo một áp lực vô hình, chỉ nói một câu trên đường mà khiến cậu cứ thế đi theo.

Bởi vì anh ta nói:
“Tôi có một số đồ của ba cậu, có muốn qua xem không?”

Đã bao nhiêu năm trôi qua, Giang Duy vốn nghĩ mình sẽ không còn đau lòng khi nhắc đến ba mẹ nữa. Nhưng khi nghe câu đó, tim cậu bất giác nhói lên. Đồ của ba sao…? Sẽ là thứ gì?

Hùng Trì Viễn biết bao nhiêu về vụ tai nạn năm đó?

Nhìn Giang Duy im lặng, Hùng Trì Viễn có chút hối hận. Anh chỉ muốn cho cậu một chỗ ở tốt hơn, ít nhất hôm nay không để cậu quay về căn phòng trống rỗng kia. Người trước mặt này thực sự rất cần một chút hơi ấm.

Hơn nữa, ân sư của anh quả thật có để lại vài món đồ. Hùng Trì Viễn chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ riêng, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho Giang Duy.

Hùng Trì Viễn sống trên tầng 32, tầng cao nhất. Sau khi vào nhà, anh bảo Giang Duy cứ ngồi tự nhiên, rồi đi rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

Giang Duy quan sát căn hộ một lượt. Cách bài trí rất đơn giản, chủ đạo là hai tông màu đen trắng, trông như một căn hộ mẫu, hoàn toàn không có chút hơi ấm của một ngôi nhà.

Bên này, Hùng Trì Viễn lấy nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ lạnh ra, hỏi cậu:
“Cậu có kiêng ăn gì không?”

Giang Duy quay lại nhìn anh, lắc đầu:
“Không, tôi ăn gì cũng được.”

Hùng Trì Viễn gật đầu. Trước đây anh từng xem cách nấu ăn, vẫn nhớ rõ các bước, dù chưa thực hành bao giờ, nhưng hẳn là không khó. Huống hồ, tay anh rất khéo, xử lý rau củ hay cá tôm chẳng có gì khó khăn.

Bên này, Giang Duy chán quá nên đi đến xem. Cậu thấy Hùng Trì Viễn thái rau rất điêu luyện, sau đó làm sạch nội tạng hai con cá chim bạc.

Giang Duy liếm môi. Do ảnh hưởng từ mạt thế, cậu có một sự khao khát đặc biệt với đồ ăn ngon. Nhìn tư thế của Hùng Trì Viễn, chắc là biết nấu ăn thật.

Nhưng ngay khi Hùng Trì Viễn bắt đầu xào rau, Giang Duy trố mắt. Trong chảo chưa có gì mà anh ta đã cho cả đống gia vị vào, sau đó mới đổ rau cắt sẵn vào, rồi bắt đầu đảo liên tục. Chưa được bao lâu, trong bếp đã bốc lên mùi khét lẹt…

Giang Duy đột nhiên cảm thấy mình bị lừa.

Người này không phải đầu bếp, mà là… đầu bếp xắt rau! Thực chất chỉ biết dùng dao chứ không biết nấu!

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

Cậu vội chạy đến tắt bếp, nhìn đống thức ăn bị cháy mà tiếc đứt ruột. Ngẩng đầu liếc nhìn Hùng Trì Viễn:
“Anh biết nấu ăn thật không?”

Hùng Trì Viễn rất bình tĩnh gật đầu. Anh chắc chắn là biết, chỉ là món đầu tiên thất bại thôi. Những món sau chắc chắn sẽ ổn!

Giang Duy nhìn anh đổ đống thức ăn cháy vào thùng rác, rồi chuẩn bị làm món thứ hai. Người nào đó lại dùng dao thái con cá bạc như đang điêu khắc, sau đó ném thẳng nó vào nồi—cái nồi vừa nãy chưa kịp rửa sạch.

Giang Duy không chịu nổi nữa, nhanh tay giật lấy cái xẻng trong tay Hùng Trì Viễn, vớt cá ra, đặt lại lên đĩa, rồi huých khuỷu tay vào anh:
“Thôi, để tôi làm cho.”

Hùng Trì Viễn nhìn mái tóc mềm mại ngay trước mắt của Giang Duy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, sau đó lùi lại một bước, đứng nhìn cậu nhanh chóng cọ rửa nồi, làm sạch cá chim bạc lần nữa, ướp gia vị rồi để sang một bên, sau đó bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu khác.

Giang Duy cũng đã lâu không nấu ăn, ban đầu có chút không quen tay, nhưng sau khi hoàn thành món ngó sen xào thì lấy lại nhịp độ. Rất nhanh sau đó, cậu chế biến xong cá chim sốt nước tương, thịt gà xào ớt xanh, tôm bóc vỏ hấp trứng, cuối cùng còn nấu thêm một bát cháo tuyết lê nấm tuyết trông rất đẹp mắt.

Giang Duy bưng thức ăn lên bàn, trời cũng đã khuya, cả hai đều đói bụng nên không nói nhiều, chỉ tập trung ăn bốn món một canh, tận hưởng bữa tối ngon miệng.

Sau khi ăn xong, Giang Duy ngả người ra ghế, nhìn Hùng Trì Viễn dọn dẹp bát đũa rồi bỏ vào máy rửa chén.

Đợi anh làm xong, cậu dời sang phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tiến lại gần:
“Này, ăn no rồi, lấy đồ ra xem đi?”

“Không vội, chúng ta nói chuyện trước đã.” Hùng Trì Viễn đặt một ấm trà lên bàn trà.

“Ừ.” Giang Duy cũng không ép, chờ anh mở lời.

Có lẽ do hơi nóng, Hùng Trì Viễn khẽ kéo cổ áo xuống một chút, để lộ làn da với vài vết sẹo mờ. Giang Duy hơi khựng lại, ngồi thẳng lưng hơn. Trước đó, cậu đã từng thấy một vài vết sẹo trên cánh tay anh nhưng không để ý lắm, nhưng bây giờ, nhìn dấu vết rõ ràng trên cổ, cậu không khỏi nhíu mày.

Người này luôn nói mình là học trò của ba cậu… Không lẽ, lúc vụ tai nạn xảy ra, anh ta cũng có mặt ở đó?

Hùng Trì Viễn nhấp một ngụm trà, theo ánh mắt của Giang Duy mà nhìn xuống cơ thể mình. Thấy cậu đang nhìn chăm chú vào vết thương cũ, anh hơi kéo cổ áo lên để che đi:
“Vết thương do vụ nổ, nhưng giờ lành rồi.”

Anh vốn định chọn một chủ đề nhẹ nhàng, không ngờ lại vô tình kéo câu chuyện về quá khứ.

Giang Duy nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
“Lúc đó… anh cũng ở đó?”

Hùng Trì Viễn gật đầu:
“Tôi có mặt tại hiện trường. Vụ nổ xảy ra quá bất ngờ, ngoại trừ tôi, không ai sống sót.”

Giang Duy nghẹn lời, hai tay vô thức siết chặt. Cậu cắn răng quay đi, trong lòng tức giận đến mức bật thốt:
“Rốt cuộc các người đã nghiên cứu thứ quái quỷ gì? Mười mấy người chết trong vụ nổ đó, đáng giá sao?”

Hùng Trì Viễn không trả lời ngay, chỉ đứng dậy, bước đến ngồi xuống trước mặt Giang Duy, đưa tay nắm lấy tay cậu, đặt vào lòng bàn tay một thứ gì đó.

Giang Duy cúi xuống nhìn—đó là một viên đá đen cỡ đầu ngón tay, trông bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng ngay khi cậu định nhìn kỹ hơn, một cảm giác lạ lùng bất ngờ xâm chiếm.

Trong khoảnh khắc, ý thức của cậu như bị kéo vào một không gian khác. Trước mắt không còn là căn phòng nữa, mà là một vùng đất rộng lớn vô tận dưới bầu trời trống rỗng. Cảm giác ấy làm tâm thần cậu chấn động mạnh.

Hùng Trì Viễn nhìn thấy đôi mắt Giang Duy đột nhiên mở to kinh ngạc, liền siết nhẹ tay cậu, giọng nói trầm ổn:
“Quả nhiên… Tiểu Duy có ý thức mạnh hơn người thường.”

Giang Duy hoảng hốt nhìn anh:
“Đây là cái gì?”

“Không gian Dị Duy. Đó chính là thứ mà ân sư đã nghiên cứu suốt những năm qua. Nhưng đáng tiếc, ngay cả ông ấy cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, không thể tiến vào hay sử dụng nó. Tiểu Duy, cậu đã nhìn thấy gì?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play