Edit Ngọc Trúc
Hùng Trì Viễn nghe Giang Duy nói vậy, liền đưa tay xoa đầu hắn, dịu giọng bảo: “Tiểu Duy, chuyện khiến những viên đá khác mất kiểm soát, dẫn đến việc chúng hấp thụ phần lớn bức xạ mặt trời và gây ra khí hậu cực hàn, không phải do ngươi. Dù cho ngươi có khả năng khống chế tất cả những viên đá đó, cũng chưa chắc có thể giải quyết được tình trạng hiện tại. Đừng tự gây áp lực cho mình.”
Giang Duy gật đầu, nói: “Ngươi nói đúng, bọn họ gây ra sai lầm, ta không có lý do gì phải thấy áy náy. Nếu một ngày nào đó, ta thực sự có đủ sức mạnh để khống chế những viên đá kia và tìm ra cách thích hợp để giải quyết vấn đề khí hậu, thì ta cũng sẽ không thông qua kiểu nghiên cứu bất chấp mạng người như viện nghiên cứu kia.”
Hùng Trì Viễn nhìn Giang Duy, không biết nên bất đắc dĩ hay bật cười. Tuy rằng tâm trạng Giang Duy đã không còn nặng nề như trước, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn coi việc giải quyết vấn đề khí hậu khắc nghiệt này là trách nhiệm của mình.
Giang Duy nhìn nhành liễu nhỏ đáng thương trên bàn, hào phóng đưa thêm cho nó không ít thú hạch. Hắn chọc chọc vào thân cây non nớt, dặn dò: “Ăn thật tốt, lớn thật nhanh. Sau này ta sẽ không hạn chế ngươi ăn gì, vật liệu gỗ hay thú hạch, ta sẽ lo đủ cho ngươi.”
Hiện tại, hắn có thể biết được một phần chân tướng sự việc là nhờ vào sự hy sinh to lớn của nhánh liễu nhỏ khi theo dõi Giang Diệu. Hơn nữa, về sau, hắn còn trông cậy vào nhánh liễu này để trị liệu cho mọi người. Giang Duy hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ không hạn chế thức ăn của nó nữa. Hắn phải thật tốt “nuôi dưỡng” nhánh liễu nhỏ này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT