Đối với Lê Mạn, khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vui vẻ, mà là lo lắng.
Đối với nàng, nàng không hề muốn qua lại với quyền thế, bởi vì ở một thời đại như này, người có quyền thế muốn kiện một dân chúng bình thường thế nào cũng là chuyện rất đơn giản, bọn họ muốn ngươi sống ngươi sẽ sống, muốn ngươi c.h.ế.t cũng chỉ có thể chết, cho nên sâu trong lòng nàng vẫn không muốn làm ăn với người có quyền thế, tục ngữ nói Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội(1), nàng buộc lòng phải nghĩ tới tình huống xấu nhất.
(1) Nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.
Thấy Lê Mạn không thấy vui vẻ vì được đi trang điểm cho tiểu thư nhà tri huyện mà vẫn còn do dự, Trần phu nhân bèn hỏi: “Tống nương tử, ngươi còn băn khoăn điều gì sao? Đây chính là cơ hội khó có được, ngươi phải biết rằng, tiền mà tri huyện trả cho, phải gấp mấy lần số tiền ngươi kiếm được của mấy tháng liền.”
Sao Lê Mạn không biết đạo lý này chứ, nhưng tiền bạc không đáng kể so với an toàn.
Không thể nói thẳng nỗi lo trong lòng ra, Lê Mạn liền hỏi Trần phu nhân: “Phu nhân có thể nói thẳng cho ta biết, vì sao Cửu tiểu như nhà tri huyện muốn tìm ta tới trang điểm không? Theo lý mà nói trong nhà tri huyện sẽ không thiếu nha hoàn trang điểm đâu?”
Trần phu nhân không nghĩ tới Lê Mạn lại cẩn thận như vậy, ban đầu bà ấy không định nói rõ lý do ra, cho rằng Tống nương tử nghe thấy có thể đi trang điểm cho tiểu thư nhà tri huyện sẽ phi ngựa đến thẳng đó, lại không nghĩ rằng, người ta không hề vui sướng như thế, mà lại hỏi lý do trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play