Lần này Lê Mạn không giữ lại nữa, chia một nửa điểm tâm ra cho Tiểu Thọ mang về nhà, cùng Tống Đại Sơn mang theo Tiểu Bảo tiễn một nhà Mai Tử ra thôn đến sau núi, lúc này mới nhìn theo bọn họ rời đi.
Sau khi một nhà Mai Tử trở về, Lê Mạn lấy vải dệt đã mua ra, chuẩn bị làm quần áo.
Bản thân Lê Mạn không biết làm quần áo, nhưng dù sao nguyên chủ cũng là người sinh ra lớn lên ở nơi cổ đại, làm quần áo là kỹ năng cơ bản, Lê Mạn kế thừa ký ức của nguyên chủ, làm quần áo không thành vấn đề.
Lê Mạn kéo Tiểu Bảo qua, đo kích cỡ dáng người của Tiểu Bảo, sắp vào mùa hè rồi, nàng chuẩn bị làm cho Tiểu Bảo hai bộ đồ mùa hè, tiểu hài tử không quy củ nhiều như vậy, Lê Mạn liền tính toán làm cho Tiểu Bảo hai cái áo ngắn tay, lại làm một cái quần dài và một cái quần yếm, mặc vào vừa thoải mái lại vừa đáng yêu.
Đo kích cỡ cho Tiểu Bảo xong, Lê Mạn vẫy tay nói Tống Đại Sơn lại đây đo, Tống Đại Sơn có chút kinh ngạc, “Cũng làm quần áo cho ta à?”
Lê Mạn: “Quần áo kia của huynh cũng sắp không thể giặt nữa rồi, lại không làm quần áo, huynh sẽ không có đồ mặc.”
Khuôn mặt luôn không có nhiều biểu tình lắm của Tống Đại Sơn lại xuất hiện vui mừng rõ ràng, cũng không phải có quần áo mới để mặc nên vui vẻ, mà là không nghĩ tới Lê Mạn quan tâm đến hắn, cũng muốn làm quần áo cho hắn. Lê Mạn về nhà nhiều ngày như vậy, tuy hai người ở chung khá tốt, nhưng cũng đều khách khách khí khí, Lê Mạn đối xử với hắn càng giống đối xử với một người bạn hơn, hai người cũng không có sự thân mật giữa phu thê. Hiện tại Lê Mạn nguyện ý làm quần áo cho hắn, khóe miệng hắn liền ngăn không được mà muốn nhếch lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play