5.
Chính thức nhìn thấy nữ chính Phương Kỳ là tại buổi tiệc vào ba ngày sau.
Cô gái nhỏ vừa thấy Phó Ngôn cái đã hào hứng nhào tới.
“Anh! Em biết anh sẽ đến mà.”
Anh tránh né không bị đụng vào không một dấu vết. “Về nước vui vẻ.”
Phương Kỳ vồ hụt, nhìn thấy tôi ở sau lưng thì sắc mặt cô ta càng khó coi hơn.
“Anh, sao anh đưa cô ta đến tiệc gia đình của nhà họ Phó làm gì?”
Tiệc gia đình?!
Tôi ngơ luôn rồi.
Phó Ngôn chỉ nói với tôi là đi ăn bữa cơm thôi.
Phát hiện tôi ngây ra, anh xoa lòng bàn tay của tôi.
“Trong nhà giục cưới vội.”
A.
Tôi gãi gãi đầu.
Suy nghĩ một chút vẫn không hỏi câu kia: “Chim hoàng yến có nghiệp vụ ứng phó chuyện giục cưới sao?”
Tính ra, ăn cái gì mà chẳng phải ăn, cúi đầu ăn cơm là đước.
Nhưng tôi muốn ăn cơm yên ổn, có người lại có ý định sinh sự.
Lúc chỉ huy Phó Ngôn bóc tôm cho tôi.
Phương Kỳ tức giận đặt đũa xuống. “An Tiểu Nhiễm, chính cô không có tay sao, nhất định phải bắt anh bóc giúp cô? Biết rõ anh tôi có bệnh thích sạch sẽ, cô cố ý có phải không hả?!”
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Tôi ngừng nhai lại.
Đúng rồi, sao lại quên kim chủ có bệnh thích sạch sẽ chứ.
Tràng bình luận xuất hiện:
[Kết thúc kết thúc rồi, An Tiểu Nhiễm tác tinh này, đang yên lành lại bảo bóc tôm, chạm đến lôi điểm của nam chính rồi.]
[Ai mà chẳng biết nam chính chán ghét mùi vị khác thường nhất, hơn nữa còn là loại tôm bóc rất phiền toái, sợ là nam chính dùng khăn ướt khử trùng đến nát ấy.]
[Hay quá hay quá, nữ chính bắt đầu khí phách bảo vệ chồng, đánh bại hồ ly tinh rồi! Đánh bại hồ ly tinh!]
Không được!
Tôi phải ngăn cơn sóng dữ.
Nói thì chậm, thời gian thì nhanh, tôi lập tức đoạt lấy tôm, hai ba lượt đã bóc sạch sẽ tôm đặt ở trong đĩa của Phó Ngôn.
“Ông xã, anh ăn đi.”
Tràn đầy, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Trong nháy mắt, bầu không khí trên bàn ăn quỷ dị hơn.
Mẹ kế của Phó Ngôn cười nhạo. “Cô An tiểu thư vẫn nên tự ăn đi, A Ngôn nhà chúng tôi chưa từng ăn đồ người khác bóc.”
!
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Vậy cái người trong nhà bắt tôi bóc vỏ nho là ai?
Phương Kỳ hừ lạnh. “Hôm nay là tiệc gia đình của nhà họ Phó chúng tôi, cô không mời mà tới coi như xong, còn năm lần bảy lượt khiêu khích anh tôi, chú Vương, đuổi cô ta đi cho tôi.”
“Nói đủ chưa?”
Lời nói của cô ta bị đánh gãy.
Ở vị trí chủ vị, Phó Ngôn đã ăn sạch tôm đến không còn một mảnh từ lúc nào.
Anh chậm rãi lau miệng, giọng nói lại lạnh đến mức giống như băng.
“Cô ấy là người tôi mang tới, từ bao giờ mà việc của tôi lại đến lượt những người khác khoa tay múa chân vậy?
“Phương Kỳ, có phải cô ở nước ngoài quá lâu, quên mất hai chữ quy tắc viết như thế nào rồi hay không.”
Sắc mặt hai mẹ con Phương Kỳ lập tức trắng bệch.
Ông cụ nhà họ Phó trúng gió, bây giờ toàn bộ mọi chuyện của nhà họ Phó đều giao cho Phó Ngôn quản lý.
Cuộc sống của mẹ con Phương Kỳ toàn dựa vào sắc mặt của Phó Ngôn.
Tràng bình luận giống như gặp quỷ.
[Đệch, phim siêu nhiên hả, không nhìn nhầm chứ, không phải nam chính có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng sao, cứ mượt mà ăn sạch như vậy luôn hả?]
[Lầu trên có xem cơ mà chưa xem trước kia rồi, trước đó hàng ngày ở nhà nam chính đều bảo An Tiểu Nhiễm bóc vỏ nho, miệng đối miệng ăn đến vui vẻ.]
[Đỉnh đấy, muối đều không muối, nữ chính lại bị như vậy, kịch bản thật sự càng ngày càng thú vị.]
Cuối cùng, vẫn là Phó phu nhân mắng cho Phương Kỳ một trận.
Phương Kỳ dậm chân khóc bỏ chạy.
Khi đi ngang qua tôi, cô ta vẫn không quên nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“An Tiểu Nhiễm, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô!”
Bộ mặt thật?
Hu hu hu.
Ông trời ơi, An Tiểu Nhiễm tôi muốn không làm mà hưởng, không công mà hưởng lộc, ngồi mát ăn bát vàng, một bước lên trời, thì có lỗi sao?