Tôi là hồ ly.
Bản năng nhạy cảm với nguy hiểm rất mạnh.
Vì vậy khi Phương Kỳ và Phó Ngôn liên lạc với nhau, tôi lập tức nhận ra.
Phó Ngôn thậm chí vì đón Phương Kỳ, đã từ chối ăn cơm cùng tôi.
Dù tôi có làm nũng thế nào, người này cũng không lay chuyển.
"Ngoan Tiểu Nhiễn. Tối về anh sẽ cùng em."
Thấy tôi lần đầu tiên bị bẽ mặt.
Tràng bình luận vui như hội. 
[Ha ha ha ha ha đây chính là sức hút của nữ chính, nữ phản diện có dùng thủ đoạn gì cũng không thể cản trở được tiến độ đâu.]
[Tốt quá, cặp đôi của tôi cuối cùng cũng sắp hâm nóng lại rồi, con thỏ nhỏ mềm mại thơm tho rõ ràng dễ thương hơn hồ ly. Hồ ly hôi lắm, tôi thấy nam chính những năm nay chỉ là đói khát thôi.]
Hôi!
Các người mới hôi!
Tôi không vui lườm một cái.
Sách vở đều là lừa dối, hồ ly thuần chủng sạch sẽ không có mùi.
Không xem không biết, xem xong giật mình.
Vì để kết bạn với anh trai, Phương Kỳ đã gửi hơn chục lần yêu cầu kết bạn.
Nhưng đều bị bỏ qua.
Cho đến lần yêu cầu mới nhất.
[Anh trai, em là Phương Kỳ, đồng ý kết bạn em sẽ dạy anh cách theo đuổi An Tiểu Nhiễn.]
Cô ta biết tôi, cũng biết tôi là chim hoàng yến mà Phó Ngôn nuôi.
Lần này, cuối cùng Phó Ngôn đã đọc.
Người đàn ông chỉ trả lời có mấy chữ.
Ngắn gọn súc tích.
[Theo đuổi thế nào?]
Tôi ngẩn người.
Tai đỏ bừng.
Tràng bình luận xuất hiện tràn ngập.
[Hihi, em gái thiên tài xuất hiện, mượn cớ giúp đỡ, thực chất là để tiếp cận và công lược anh trai!]
[Nam chính cũng đơn thuần là kiểu câu cá, cố ý kích thích em gái ghen, dễ thương quá, heo con tôi đây ăn ngấu nghiến.]
[Sao mặt đồ ngốc An Tiểu Nhiễn đỏ thế, cô ta không phải là chim hoàng yến sao? Có liên quan gì đến cô ta, trong nghề này cấm kỵ nhất là yêu khách hàng mà.]
Đúng vậy.
Một chút vui mừng trong lòng lập tức tan biến.
Kim chủ là kim chủ, kim chủ không thể biến thành chồng được.
Tôi lập tức nhắm mắt, lẩm nhẩm "Tiền đến tiền đến tiền đến."
Mở mắt ra.
Cổ đeo một tấm ngọc bội.
"Tặng em."
Phó Ngôn áp sát tôi. "An Tiểu Nhiễn, thưởng cho em vì anh không ở nhà mà vẫn ngoan ngoãn ăn cơm."
Người đàn ông vừa tắm xong, người còn toát hơi nóng.
Tôi vốn thích trang sức, lúc này, đang mê mẩn.
"An Tiểu Nhiễn." Không biết anh đã hôn tôi từ lúc nào, Phó Ngôn khẽ thở dài.
"Hôn phải tập trung."
Tôi tỉnh táo lại, xoay người biến thành hồ ly rời khỏi bên hông anh.
"Hừ, không tập trung đấy, Phó Ngôn, ai bảo anh bỏ rơi em."
Những dòng bình luận xem không chán.
Cho rằng tôi dám chống lại "daddy" Phó Ngôn này, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc.
Không ngờ người đàn ông nhẹ nhàng véo tai tôi.
"Giận rồi sao?"
Tôi cúi đầu trong góc lau nước mắt. "Ừ, làm sao đây, chồng ơi, đều tại em quá yêu anh, nên bị bỏ qua một chút, sẽ buồn bực."
Lúc này, ánh mắt Phó Ngôn càng đầy áy náy. "Ngày mai tiền tiêu vặt gấp đôi, sau này sẽ không như vậy nữa, xin lỗi em."
Tôi cười tươi hôn lên má anh. "Không sao đâu chồng, tiền không quan trọng, em chỉ yêu anh thôi, anh tốt nhất, yêu anh."
Người đàn ông ngượng ngùng đỏ tai.
Tràng bình luận lại điên cuồng. "Thành phố thật nhiều mưu mô, tôi muốn về quê, nếu không thấy An Tiểu Nhiễn giả khóc cười thầm, tôi suýt nữa đã tin lời nói dối của cô ả!]
[Một chuỗi liên hoàn, ai mà chịu nổi, một tiếng chồng ơi, nam chính không nói gì, chỉ chuyển khoản.]
Tôi hát nhẩm đếm tiền.
Đúng vậy đúng vậy.
Con gái biết làm nũng, đàn ông sẽ chịu rút ví.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play