Giờ phút này Lưu Mai Hoa hận không thể biến nơi này thành nhà mình, mỗi chỗ cô ta nhìn thấy lại càng ao ước trở thành nữ chủ nhân ở đây nhưng nghĩ đến việc chính đành thu hồi ánh mắt: “Khanh Hòa, đây là thứ tốt, tôi ăn mặc cần kiện hơn nửa tháng mới mua được ở Cung Tiêu Xã. Cô cầm đi.” Lưu Mai Hoa đưa bọc đường trắng trong tay cho Ôn Khanh Hòa.
Ôn Khanh Hòa nhìn bọc đường trắng trong tay, lông mày nhíu lại, không có chuyện gì mà tự nhiên tỏ ra ân cần, cô lười vòng vo trả lại bọc đường: “Cái này tôi không cần, cô giữ mà dùng.” 
Lưu Mai Hoa nhìn thấy bọc đường bị từ chối kích động nói: “Như vậy sao được? Khụ…ý tôi là cô không nhận, tôi thật không tiện mở miệng.” 
Ôn Khanh Hòa thầm nghĩ có thể không nói gì cả cũng được nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đồ vật tôi sẽ không lấy, cô mang về đi có chuyện gì cứ nói thẳng.” 
Lưu Mai Hoa thấy Ôn Khanh Hòa từ chối liền không nhắc lại chuyện đưa quà nữa: “Tôi nghe nói bệnh của cô sau khi được ông lão kia chữa trị đã tốt lên rất nhiều.”
Khi bị nhắc đến bệnh của mình, Ôn Khanh Hòa cảnh giác trên mặt lại tỏ ra một chút buồn bã và tự giễu: “Nếu thế thì tốt rồi nhưng thân thể tôi vẫn vậy. Hiện tại hoàn toàn dựa vào chồng tôi mỗi ngày không ngại khó khăn. Ban ngày làm công việc đội, buổi tối còn cố gắng lên núi kím chút thực phẩm dinh dưỡng cho tôi vì thế sắc mặt tôi nhìn có vẻ tốt hơn chút.”
Điều này đã được Ôn Khanh Hòa và Yến Kiêu bàn bạc kỹ lưỡng, nói với bên ngoài cô vẫn đang dưỡng bệnh như vậy có thể tránh được nhiều mối quan hệ không cần thiết. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play