Lúc đó, anh đang đọc sách dưới gốc cây, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lần đầu tiên trong đời trèo cây để cứu cậu .
Kết cục của tình cảm anh em sâu sắc ấy là anh bị ngã, tay trái bị trật khớp, chân phải bị gẫy, phải nằm trên giường hai tháng.
Hai tháng đó, ngày ngày cậu đều khóc bên giường, nhấn chìm anh trong nước mắt, đồng thời chỉ lên trời thề sau này sẽ không trèo cây nữa. Song thực tế đã chứng minh cậu là loại người không có vết thương mới liền quên ngay vết đau cũ, sau khi anh có thể xuống giường đi lại, cậu bé đã quên bẵng lời thề hào khí ngút mây lúc đó.
Thế là anh trai thức thời đành giúp cậu mượn cớ. “Ôi, anh muốn ăn khế, Bảo hái giúp anh được không?”
Có thể giúp anh làm việc gì, Bảo đều cười rất vui vẻ. Cậu nhỏ tuổi, không phân biệt được quả nào chín, hái bừa một đống, anh còn nhớ quả khế đó chua tới tận xương tủy mà vẫn phải gượng cười.
Giây phút ấy, lần đầu tiên anh lĩnh ngộ được thế nào là “Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống được”.
Thấy nụ cười nơi khóe miệng anh, Lệ Gia Bảo cảm thấy mình giống con chuột bị mèo vờn, tức giận thu lại cái chân đang thò xuống: “Vì sao em phải nghe anh? Em không xuống!”
Anh gật đầu ra chiều đã hiểu, chẳng nói hai lời, xắn tay áo định trèo lên.
“Này, này!” Cậu vội nói. “Anh đừng lên!”
“Vậy em xuống đi!” Nếu cậu không xuống thì anh phải lên, không có thương lượng.
Lệ Gia Bảo thở hổn hển, nhất thời bị sự tự tôn nực cười của mình quấn chết, tiến thoái lưỡng nan.
“Tốt nhất em mau quyết định đi, nếu anh không nhầm, bên tay trái em, hướng hai giờ, có một con sâu đang tiến về vị trí em ngồi với tốc độ 0.1 km/h đấy.”
Anh còn chưa nói dứt lời, cậu đã sợ hãi đạp vào khoảng không, biểu diễn màn rơi tự do mạo hiểm, một lần nữa minh chứng cho lực hút của trái đất.
Lệ Đình Thâm phản ứng nhanh chóng, hiểu đạo nghĩa mà tự động cứu mỹ nhân.
Chỉ là, anh phải nói thêm một điều, phim truyền hình nhiều tập toàn là lừa người ta, sau pha lãng mạn không chịu nổi này, do nữ chính nhảy từ trên xuống, dưới tác động của trọng lực cộng thêm tốc độ, anh hùng cứu mỹ nhân chỉ có thể bị đè chết.
Có lẽ vài năm nữa anh mới có khả năng đỡ được cậu, nhưng bây giờ, rất xin lỗi, anh vẫn chưa dũng mãnh như thần.
Không chịu nổi sức nặng của cậu, anh cùng cậu ngã nhào, thật là mất hình tượng!
“A!” Anh hít một hơi, hai tay bị cậu ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ, nhưng ít ra cũng giúp cậu không bị thương.
Xem đi, hình tượng xấu đến vậy, các nhà biên kịch có thể nói cho bạn không chứ?
Anh hùng quả nhiên không phải ai cũng làm được.
“Xin lỗi, tại hạ năng lực có hạn.” Anh cười khan, nhặt cọng cỏ trên đầu cậu.
Lệ Gia Bảo ngượng ngùng đẩy anh ra, ngồi dậy.
Nhìn thấy quả khế cậu tiện tay hái trong lúc cấp bách, anh thuận tay đón lấy, chà vào áo hai lần, sau đó cho lên miệng.
Vẫn chua như thế!
Cậu vội vàng giơ tay đẩy ra. “Anh đừng ăn! Quả đó chưa chín.”
Anh cười, ánh mắt chăm chú nhìn cậu vô cùng dịu dàng.
“Không sao.”
Là do cậu hái nên có chua nữa anh cũng vẫn ăn.
“Anh đừng có hiểu lầm, không phải là em quan tâm đến anh đâu, anh có bị đau bụng hay không thì cũng mặc kệ. Anh là con trai cưng của cha mẹ, có sơ suất gì, người bị mắng lại là em”, cậu nói ngang.
Anh không cười nữa. “Em rất để tâm, phải không?”
“Gì cơ?” Cậu vùi mặt vào đầu gối, giọng nói buồn bã.
“Sự tồn tại của anh.” Anh nhẹ nhàng bổ sung. “Có một người anh trai như anh là áp lực rất lớn với em, đúng không?”
Cậu ngẩng đầu, mở to mắt.
Đôi mắt của Bảo rất đẹp, giống như hai ngôi sao trong đêm mùa hạ, rất sáng và có hồn.
Xin lỗi, là anh không tốt, không nghĩ đến tâm trạng của em.” Anh xoa nhẹ mái tóc ngắn chưa tới vai của cậu, khẽ hỏi: “Bảo , em muốn anh làm thế nào?” Phải làm thế nào thì cậu mới vui lên?
“Anh cho rằng em đang ghen tỵ với anh ư?” Cậu lên tiếng, nhảy dựng lên như bị sỉ nhục.
“Anh không có ý đó.” Là mắt xích nào có vấn đề? Anh dùng từ không đúng ư? Tại sao lại khiến cậu có cảm giác này?
Cậu tức tối, ra sức hất cánh tay vỗ về của anh. “Lệ Đình Thâm , anh là đồ… ngu ngốc nhất thế kỷ, ngu ngốc không ai bằng! Em… em sắp bị anh làm cho tức chết rồi!”
Lệ Đình Thâm trợn tròn mắt, ngẩn người nhìn bóng dáng cậu đang chạy như bay xa dần, chưa kịp hoàn hồn.
Không phải như vậy ư? Vậy rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Anh như rơi vào đám sương mù, một hồi sau mới phát hiện trái tim của Bảo thật khó hiểu.
Nghi ngờ này cứ quấy rầy anh mãi, không tìm ra đáp án, tối nay anh mất ngủ mất thôi.
Cả buổi tối lật đi lật lại trên giường, giấc ngủ mãi chưa tới, anh mở mắt, nhìn chăm chú sang chỗ trống bên cạnh, thở dài.
Hồi nhỏ, hoàn cảnh gia đình không được khá giả, anh và Bảo ở chung một phòng, ngủ cùng một giường, trong đêm đông lạnh lẽo, cơ thể bé nhỏ của Bảo vô cùng ấm áp.
Sau này, cuộc sống cải thiện hơn, khi đó cậu vừa lên lớp một, cha mẹ cho rằng hai đứa lớn rồi, không thích hợp để ngủ chung nữa, sau khi suy nghĩ mội hồi, bèn quyết định cơi nới thêm một phòng.
Hai đứa đều có phòng riêng nhưng Bảo không quen, mỗi lần mất ngủ đều ôm gối chạy sang gõ cửa phòng anh, nói: “Em đã quen có anh ở bên cạnh, nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên không thấy anh đâu, chỉ còn mình em, em đương nhiên sẽ sợ hãi!”
Cứ như vậy, cha mẹ cũng không tách họ ra nữa, để mặc cậu ở lỳ phòng anh thêm một năm. Sau khi lên lớp hai, cậu mới từ từ chấp nhận sự thật rằng cậu phải ngủ một mình, không còn hơi một tí là ôm gối tìm anh.
Nhưng thi thoảng bốc đồng, cậu lại mang theo nụ cười ngọt ngào, xuất hiện trước cửa phòng anh, nũng nịu hói: “Anh, tối nay ngủ với anh được không?”
Nghĩ tới sự bất thường của cậu, Lệ Đình Thâm ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng.
Tình hiếm khi khó chịu với anh như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
______________________________________
Sáng vui vẻ