" Bảo!” Trên đường từ trường về, thái độ phớt lờ của em trai khiến lòng Lệ Đình Thâm đầy nghi hoặc.
Anh theo cậu vào phòng, thấy cậu lấy sách ra, liền quan tâm bước lên phía trước hỏi: “Viết bài à? Có cần anh dạy không?”
“Không cần, em tự viết, anh đi ra đi!”
Lệ Đình Thâm ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cậu bé xua đuổi anh. Trước nay cậu chỉ biết quấn lấy anh, chưa từng như thế này bao giờ.
Hôm nay rốt cuộc cậu bé làm sao vậy nhỉ?
“Bảo …”
“Em không rảnh!” Cậu giơ cao quyển sách, che mặt.
“Nhưng…”
“Đừng làm ồn!”
“Anh muốn nói là…”
“Phiền phức quá, không thấy em đang học à?” Cậu bé đặt sách xuống, gân cổ hét to.
Anh thở dài: “Anh chỉ muốn nhắc là em cầm ngược sách rồi.”
Cậu cúi đầu nhìn một cái rồi ngẩng lên trợn mắt với anh, phồng má, không nói nên lời.
Biểu hiện này khiến anh bật cười.
Chỉ cần tức giận là hai má Bảo liền đỏ lựng, giống như quả táo đỏ, khiến người ta muốn cắn một cái.
" Cười cái gì mà cười! Cười cho đứt ruột mà chết đi! Anh tưởng là học sinh gương mẫu thì ghê gớm lắm à?” Trong cơn tức giận, quyển sách liền bay vèo tới chỗ anh, tròng mắt cậu đỏ hoe, tủi thân muốn khóc.
Lệ Đình Thâm không cười được nữa, hoảng sợ hỏi: “Sao vậy? Nói khóc liền khóc luôn à?”
“Sao em phải nói với anh? Đi ra đi!” Gia Bảo hờn dỗi hất cánh tay vỗ về của anh.
Lệ Đình Thâm nhìn chằm chằm vào cánh tay bị đẩy ra, trong phút chốc không kịp phản ứng.
Xem ra tâm trạng cậu bé thực sự rất xấu. Anh cũng không thèm chấp, gật đầu, nhân nhượng cậu : “Được rồi, vậy em đọc sách đi, anh ra ngoài, không làm phiền em nữa.”
Anh nhặt quyển sách lên, đặt vào tay cậu bé. Cậu ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng anh dần biến mất sau cánh cửa, không dám quát anh, chỉ có thể chán nản đập mạnh cặp xách.
“Đồ ngốc! Lệ Đình Thâm là đồ đại ngốc…”
Không khí căng thẳng kéo dài tới bữa tối, đến cha mẹ cũng cảm thấy điều bất thường ở hai đứa.
Gia Bảo bình thường lắm lời, đột nhiên lưỡi như bị mèo ăn trộm mất, lặng lẽ không nói gì, chẳng trách ai tin được chứ?
“A Bảo , hôm nay con thấy khó chịu à?” Cha mẹ quan tâm hỏi han.
“Không ạ.” Cậu bé cúi đầu và cơm.
Một ánh mắt thân thiết nhìn cậu chằm chằm, cậu cảm nhận được nhưng cố chấp không thèm đáp lại.
“Món thịt kho tàu “đầu sư tử” em thích ăn nhất đây…” Lệ Đình Thâm theo thói quen gắp cho cô.
" Tự em gắp được, không cần anh nhiều chuyện!” Cậu chẳng thèm nhìn, đẩy bát đi.
Đôi đũa sững lại giữa không trung, anh lúng túng ngây người.
“A Bảo , sao con có thể nói với anh như vậy!” Mẹ nghiêm mặt quở trách.
“Mẹ, không sao mà…” Lệ Đình Thâm cười gượng gạo, muốn xoa dịu tình hình.
“Cái gì mà không sao, A Bảo , xin lỗi anh con đi!”
“Con không muốn!” Cậu giận dỗi cãi lại.
“Mẹ nói là xin lỗi anh đi, Lệ Gia Bảo !”
“Mẹ, thực sự không cần…”
“Lệ Đình Thâm , không cần lòng tốt giả tạo của anh.”
“Lệ Đình Thâm là để cho con gọi à? Không biết lớn nhỏ, nó là anh con đấy! Đừng ỷ mình ít tuổi mà tùy tiện, khi anh trai ở tuổi con, hiểu chuyện hơn con gấp trăm lần!”
“A Bảo , con xin lỗi đi! Lần này là con không đúng.” Đến người cha vốn ít nói cũng lên tiếng.
Cậu uất ức đầy bụng, đặt mạnh đũa xuống: “Con biết anh cái gì cũng đúng, cái gì cũng tốt, con thì việc gì cũng làm không tốt, chỉ để thầy cô giáo mách tội, mất mặt cha mẹ. Không cần cha mẹ phải nhắc lại. Dù sao con cũng là người thừa trong cái nhà này, cha mẹ có anh để làm niềm tự hào như vậy là được rồi!”
Nói xong, cậu đẩy ghế, quay người chạy ra ngoài.
Còn lại ba người ngồi sững sờ bên bàn ăn.
“Nói xằng bậy gì vậy?” Mẹ nhíu mày. “Đầu thằng bé này có chỗ nào không ổn à?”
Lệ Đình Thâm cắn môi không nói, nhìn theo bóng cậu dần mất hút, nhíu mày suy nghĩ.
Là do tài năng của anh quá bộc lộ, làm tổn thương lòng tự tôn của cậu bé chăng?
Cậu luôn tỏ ra cởi mở, thoải mái, anh chưa từng nghĩ sự nổi bật quá mức của mình có thể tạo áp lực cho cậu . Là ai đem hai đứa ra so sánh, khiến cậu bị tổn thương?
“Các con cãi nhau à?” Cha quan tâm hỏi, có chậm hiểu cũng thấy rõ sự khác thường.
Đây quả là một việc kỳ lạ, chẳng phải thường ngày tình cảm của hai anh em tốt tới mức khiến người ta ghen tỵ sao? Hai đứa cũng có lúc giận dỗi ư?
“Không ạ. Cha đừng lo con sẽ giải quyết việc này.”
“Con ấy à, đừng có nuông chiều nó quá, thằng bé này coi trời bằng vung rồi!” Mẹ lắc đầu, thở dài nói.
Ánh mắt chuyển sang chỗ trống bên cạnh, bát cơm bỏ lại trên bàn, chưa ăn được mấy miếng, anh nói khẽ: “Bảo không phải như vậy đâu.”
Anh biết cô sẽ không như thế, vì anh hiểu cậu còn hơn cả bản thân mình.
“Thiếu gia , chỉ có một mình à? Có muốn đi uống cốc trà cùng ta không?”
Anh tựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên giữa đám cành lá rậm rạp có một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi.
Rõ ràng anh là người có tính khí thận trọng nhưng lại học giọng điệu nói năng tùy tiện của giới trẻ. Nếu là trước kia, câu nhất định sẽ bị anh chọc cho bật cười, nhưng bây giờ, cậu chẳng có tâm trạng đâu mà xem anh đùa.
“Anh đến làm gì?” Cậu trừng mắt nhìn.
“Muộn thế này mà em chưa về, anh có thể không tới sao?”
Lần sau phải đổi chỗ trốn mới được! Cậu thầm nhủ.
“Ai cần anh nhiều chuyện? Em không thích chút nào.”
“Không phải nhiều chuyện, mà là quan tâm.” Anh dịu dàng trả lời, không mảy may bị ảnh hưởng bởi tính nóng nảy của cậu . “Em không xuống hả? Vậy anh phải lên đó rồi!”
“Không cần!” Cậu căng thẳng la to.
Anh nhướng mày, cười khẽ. Cho dù trong lòng cậu rất chán ghét nhưng vẫn quan tâm tới anh.
Hồi nhỏ, người lớn đều nói cậu giống con sư tử hoang dã, chẳng chịu ngồi yên dù chỉ một giây, khác hẳn người anh trai chín chắn, hiểu chuyện. Năm lên sáu tuổi, cậu tìm thấy thú vui mới – trèo cây, kết quả là lên được nhưng không xuống được, ngồi trên cây gào khóc gọi anh trai tới cứu.
_____________
Tối vui vẻ